*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạo Hạo lắc đầu, không nói gì. Giang Thần Hi sờ lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, “Không đâu, mặc kệ sau này chú và mẹ cháu có sinh em trai hoặc em gái hay không, thì cháu mãi mãi vẫn là Hạo Hạo trong lòng chú Giang hiện tại, là cục cưng lớn nhất của chú.” Hai mắt Hạo Hạo sáng lên, “Chú Giang, thật không ạ?”
Chú Giang gật đầu, “Đương nhiên là thật rồi, chú Giang đã bao giờ lừa cháu chứ.” “Vậy chúng ta ngoéo tay.” Hạo Hạo duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn ra. Giang Thần Hi mỉm cười, đưa tay ngoéo tay với cậu bé, “Ngoéo tay.” Tâm trạng của Hạo Hạo bỗng nhiên thoải mái hơn. Cậu bé ôm cổ Giang Thần Hi, kể chuyện ở trong nhà trẻ với anh. Khi Bùi Nhất Ninh gặp Hạo Hạo, thấy dáng vẻ con2trai như vậy thì cũng vui vẻ yên lòng. Nhưng vào ban đêm, trước khi ngủ, Bùi Nhất Ninh lại nhận được điện thoại của Đoạn Lăng. Sau khi suy nghĩ một lát, cô mới nhận điện thoại, “Đã muộn thế này, còn có chuyện gì sao?” Đoạn Lăng muốn nói lại thôi, “Nhất Ninh, Hạo Hạo nó... vẫn ổn chứ?” Đoạn Lăng rất hối hận về những lời mà hôm nay mình nói. Anh ta nói với một đứa bé những chuyện như thể để làm gì, chẳng phải là cố tình làm Hạo Hạo buồn sao? Hạo Hạo vốn đã có tình cảm rất tốt với Giang Thần Hi, bây giờ mình càng đẩy thằng bé về phía Giang Thần Hi rồi.
“Hạo Hạo không sao, không có chuyện gì tôi cúp máy đây.” Bùi Nhất Ninh lạnh nhạt nói. Đoạn Lăng muốn nói chuyện với Bùi Nhất6Ninh thêm một chút, nhưng thái độ của cô khiến anh ta thật sự cảm thấy không biết nói gì, “Không có chuyện gì đâu, em và Hạo Hạo nghỉ ngơi sớm một chút.” Bùi Nhất Ninh cúp điện thoại, đã thấy Hạo Hạo nhìn cô, “Mẹ, là... ba gọi đến sao?” Bùi Nhất Ninh gật đầu, “Muốn nói chuyện với ba không?”
Hạo Hạo lắc đầu, “Không muốn, mẹ, con muốn ngủ.”
Ánh mắt Bùi Nhất Ninh đanh lại, bể Hạo Hạo vào lòng, “Hạo Hạo, con nói cho mẹ, có phải chú ấy... ba của con nói gì với con đúng không?”
“Không mà, mẹ, con buồn ngủ.”
“Hạo Hạo, con nhìn vào mắt mẹ đi.” Bùi Nhất Ninh nhận ra sự kỳ lạ của Đoạn Lăng và Hạo Hạo hôm nay, cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, không hỏi rõ ràng trong lòng cô sẽ khó chịu,7“Hạo Hạo, nói với mẹ, ba của con nói cái gì với con.”
“Mẹ, mẹ không được tức giận.” Hạo Hạo muốn Bùi Nhất Ninh bảo đảm.
“Được, mẹ hứa với con, chắc chắn sẽ không tức giận.”
Hạo Hạo kể lại tất cả những gì Đoạn Lăng nói với mình cho Bùi Nhất Ninh nghe. Nghe xong, ánh mắt Bùi Nhất Ninh lạnh lùng, nỗi tức giận trong lòng vẫn luôn dâng cao. Nếu không phải thấy vẻ mặt thấp thỏm của Hạo Hạo, không chừng cô đã nổi đóa rồi.
“Mẹ, mẹ tức giận à?” Hạo Hạo cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Bùi Nhất Ninh cười cười, “Không đầu, mẹ tức giận. Hạo Hạo, mẹ nói con nghe này. Dù sau này mẹ có bao nhiêu đứa bé, nhưng Hạo Hạo vẫn chỉ có một. Con là người quan trọng nhất với mẹ, biết chưa?” “Vậy mẹ, sau này nếu4mẹ kết hôn với chú Giang, sinh em trai hoặc em gái, sẽ không phải không thương con, không quan tâm con đúng không?” Trong mắt Hạo Hạo chứa đựng nỗi thấp thỏm. Bùi Nhất Ninh đau lòng, trong lòng càng bất mãn Đoạn Lăng hơn, biết rõ Hạo Hạo là một đứa trẻ nhạy cảm, lại còn nói với thằng bé những điều như vậy, rốt cuộc là có mưu mô gì. Cô ôm Hạo Hạo vào lòng của mình, “Thật đúng là đứa bé ngốc. Dù mẹ hay là chủ Giang của con thì người mà mẹ với chú thích nhất vẫn là con. Con không tin mẹ, chẳng lẽ còn không tin chú Giang của con sao?” “Con tin chú Giang. Chú Giang nói, chú sẽ vẫn luôn thích con, vẫn luôn yêu con như bây giờ vậy.”
“Mẹ cũng sẽ mãi yêu con như vậy, con6là cục cưng của mẹ.”
Hạo Hạo hôn lên mặt Bùi Nhất Ninh một cái, “Mẹ, mẹ cũng là cục cưng của con.” Bùi Nhất Ninh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con trai, ánh mắt chứa đầu sự dịu dàng và cưng chiều, “Ngoan, ngủ đi, mẹ ngủ cùng con.” Chờ Hạo Hạo ngủ thiếp đi, sắc mặt Bùi Nhất Ninh lập tức thay đổi, cô nhớ đến việc tìm Đoạn Lăng tính sổ, nhưng vừa động đậy, Hạo Hạo đã gọi một tiếng mẹ, Bùi Nhất Ninh thấy Hạo Hạo kéo góc áo của mình không buông, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận trong lòng, nằm xuống ngủ bên cạnh Hạo Hạo.