Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 549: Đồ Mặt dày (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

3535

Bà Giang cười, “Ông nhìn ông xem, chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể quên, bây giờ ông đi sửa luận văn trước đi. Biên tập Văn nói muốn đăng bài của ông lên số tập san này, ông không thể để tập san của người ta có một phần bị bỏ trống đâu đấy.” “Việc này không cần vội, thời gian còn dài vậy mà, thể nào cũng sửa xong bài thôi, Thần Hi, vừa rồi con muốn nói với ba cái gì?” Ông Giang nhìn về phía con trai.

“Ba, con muốn nói với ba...”

“Chuyện Thần Hi muốn nói cũng chính là chuyện này, giữa trưa là Thần Hi nhắc nhở tôi, phải không Thần Hi.” Bà Giang hỏi.

Giang Thần Hi đối diện với ánh mắt của mẹ, làm sao cũng không nói nên lời, gật đầu, “Đúng vậy, ba, chuyện con2muốn nói với ba chính là chuyện này. Ba đừng để biên tập Văn chờ quá lâu.” “Được thôi, bây giờ ba đi sửa bản thảo. Hai mẹ con bà thật là, có mỗi một chuyện mà cứ phải nhắc nhở tôi nhiều lần.” Ông Giang cười phá lên rồi đi vào phòng sách. Đợi đến khi trong phòng khách chỉ còn hai mẹ con, nụ cười trên mặt Giang Thần Hi liền nhạt đi, “Mẹ, tại sao mẹ không cho con nói với ba, sớm hay muộn thì ba đều phải biết.” “Nếu con muốn khiến ba con tức chết thì con cứ việc nói thẳng.” Bà Giang hơi tức giận, vừa rồi nếu không phải bà ngăn cản, nói không chừng một trận chiến tranh gia đình đã bùng nổ rồi.

Giang Thần Hi mím môi, “Mẹ, mẹ có thể tạm thời giấu được6ba, nhưng không giấu được cả đời.”

“Mẹ mặc kệ, dù thế nào thì mẹ cũng sẽ không đồng ý chuyện này. Sáng nay ba con còn hỏi mẹ chuyện con và Uyển Kiểu, mẹ còn phải nói vòng vo cho qua chuyện đấy. Ngày mai mẹ hẹn Uyển Kiều tới nhà ăn cơm, con nhất định phải về đấy.” Giang Thần Hi vò trán, vô cùng đau đầu, “Mẹ, chuyện con và Uyển Kiều đã sớm nói rõ rồi, mẹ cần gì phải làm như thế? Như vậy chẳng phải là mẹ hai con gái nhà người ta sao?” “Con cho rằng mẹ muốn làm như vậy sao? Con có biết kết quả kiểm tra sức khỏe của ba con lúc trước đã có rồi hay không? Bác sĩ nói tim ba con không mấy tốt.” Giang Thần Hi sửng sốt, “Có chuyện gì thế7ạ?” Trước đó, trường đại học của anh tổ chức kiểm tra sức khỏe, đây là hoạt động được tổ chức hằng năm. Mặc dù sức khỏe ba anh không còn tốt như trước đây, nhưng mấy năm trước kết quả kiểm tra sức khỏe đều không có vấn đề gì lớn, nên năm nay anh chưa kịp để ý.

“Bây giờ ngoài quan tâm Bùi Nhất Ninh thì con còn quan tâm cái gì nữa?” Bà Giang giận dỗi nói, thấy sắc mặt Giang Thần Hi nghiêm trọng thì đành mở miệng nói, “Sức khỏe của ba con vẫn luôn không mấy tốt, trước đó đã cảm thấy tim không thoải mái, chỉ có điều không nói cho con biết mà thôi. Lần này đã khám ra bệnh rồi, tình hình không ổn lắm, bác sĩ nói tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng bệnh, thường4ngày không được để ông ấy quá kích động. Con nói xem với tình hình như vậy, nếu con nói cho ông ấy biết chuyện này thì ông ấy có thể chịu được không?”

“Mẹ, chẳng lẽ phải giấu ba chuyện này cả đời sao?” Giang Thần Hi hỏi lại. “Chẳng lẽ con không thể bỏ Bùi Nhất Ninh sao? Rốt cuộc Uyển Kiều có chỗ nào không tốt? Con đừng nói Uyển Kiều không thích con, mẹ có mắt, mẹ nhìn thấy được, lần trước con bé nói như vậy hoàn toàn là bởi vì con.”

Giang Thần Hi có chút bất đắc dĩ, “Mẹ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, dù Uyển Kiều có tốt, nhưng con không thích cũng vô dụng thôi không đúng sao?” “Tình cảm có thể nảy sinh khi sống chung, con và Uyển Kiều chưa từng thử, con6đã từ chối rồi. Hay là con và Uyển Kiều thử bên nhau xem, biết đâu lại nảy sinh tình cảm thì sao?” Bà Giang cố gắng thuyết phục Giang Thần Hi. “Nếu tình cảm có thể nảy sinh khi sống chung, tại sao mẹ không đồng ý sống chung với Nhất Ninh? Nếu mẹ nghiêm túc tìm hiểu Nhất Ninh, mẹ sẽ phát hiện ra rằng cô ấy không hề như mẹ nghĩ. Cô ấy rất tốt, rất giỏi, những lời đồn đại về cô ấy là không công bằng.” Giang Thần Hi cũng không ngờ mẹ của mình lại cố chấp như vậy, một khi đã xác định Trần Uyên Kiểu liên tự khẳng định quá khứ của Bùi Nhất Ninh, thậm chí ngay cả cơ hội thay đổi cũng không sẵn lòng cho Bùi Nhất Ninh.

“Mẹ, con không xin mẹ thích Nhất Ninh nhiều hơn, con chỉ xin mẹ cho cô ấy một cơ hội để tìm hiểu cô ấy. Uyển Kiều không có bất cứ điều gì không tốt, nhưng con và cô ấy không có tình cảm. Con biết bản thân mình thích cô gái thể nào, cô ấy không phải mẫu người mà con thích.”

Bà Giang hiểu rõ tính cách của Thần Hi, biết ép buộc sẽ chỉ phản tác dụng, đành nhượng bộ, “Được được được, mẹ đồng ý với con, sẽ thử chung đụng với Bùi Nhất Ninh, hiểu rõ con bé, nhưng con cũng phải đồng ý với mẹ, tối mai con nhất định phải về nhà ăn cơm, xem như vì dỗ dành ba con, được không?”

“Mę.”

“Nếu con không đồng ý, vậy chuyện của con và Bùi Nhất Ninh cũng không cần bàn nữa.” Bà Giang tỏ ra kiên quyết.

Giang Thần Hi trầm ngâm, thật lâu mới nói, “Được, con đồng ý với mẹ, tối mai về nhà ăn cơm” Anh đứng lên định đi ra ngoài, bà Giang gọi anh lại, “Đã muộn thế này rồi con còn đi đâu?”

Bước chân của Giang Thần Hi hơi khựng lại, “Con về nhà của con.” Trước đây anh đã mua nhà riêng ở thủ đô, chẳng qua rất ít khi qua đó ở. Khoảng thời gian gần đây, bởi vì chuyện của Bùi Nhất Ninh mà thời gian anh ở bên ngoài khá nhiều.

Bà Giang muốn giữ con trai lại, nhưng lại lo hai mẹ con xảy ra tranh cãi, cuối cùng cũng không ngăn Giang Thần Hi.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Bùi Nhất Ninh dẫn con trai đến nhà trẻ, cô gọi điện thoại cho Đoạn Lăng, “Anh ở đâu?”

Đoạn Lăng nghe vậy, mắt hơi sáng lên, “Anh ở nhà Trạch Vũ, Nhất Ninh, có chuyện gì sao?” “Bây giờ tôi muốn gặp anh, anh chọn địa điểm đi.” Bùi Nhất Ninh đi thẳng vào vấn đề.

“Trên đường Trung Sơn có quán cà phê Lam Sơn, ở đó được không?” “Được, nửa tiếng sau gặp.” Bùi Nhất Ninh nói xong cũng cúp điện thoại, Đoạn Lăng sững sờ, bỗng nhiên ý thức được có thể là Hạo Hạo nói chuyện hôm qua cho Bùi Nhất Ninh biết, trong lòng lập tức cảm thấy hơi thấp thỏm. “Vừa rồi còn vui mừng hớn hở, bây giờ sao lại thế này?” Thối Trạch Vũ nhìn bạn thân, quan tâm hỏi.

Đoạn Lăng không nói với Thôi Trạch Vũ chuyện xảy ra ngày hôm qua, “Không có gì, mình có việc phải đi ra ngoài một chuyến, cho mình mượn xe của cậu một lát.” Thôi Trạch Vũ tỏ ra khó hiểu, nhưng vẫn ném chìa khóa cho bạn, “Ừ, lấy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.