Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 555: Anh thẩm trống vắng cô đơn tịch mịch (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

3540

Ôn Hề Dao xoay ghế lại, “Anh ngủ trước đi, hôm nay em phải làm cho xong bảng đấu thầu này, làm xong dự án này em có thể nghỉ ngơi đàng hoàng một chút.” Thẩm Quân Dục nhìn bóng lưng Ôn Hề Dao thật lâu, “Vợ à, em đã tăng ca một tháng, anh tưởng hôm nay em trở về sớm như vậy là để ở bên anh.” Giọng điệu chất chứa nỗi ấm ức trong lòng.

Tay Ôn hệ Dao khựng lại, muốn tiếp tục viết bảng đấu thầu, nhưng làm thế nào cũng không viết nổi nữa, trong lòng dâng lên nỗi áy náy. Một tháng qua quả thật mình đã dành hầu hết tinh thần và sức lực vào trong công việc, bỏ bê gia đình, cũng bỏ bê chồng mình. Nghĩ tới đây, Ôn Hề Dao quay người,2“Được, chúng ta đi ngủ.” Vừa nói cô vừa giang tay ra, tư thế như đang chờ một cái ôm. Thẩm Quân Dục mỉm cười, bể cô theo kiểu bế công chúa, “Nào, đi ngủ nào.”. Đêm này, Thẩm Quân Dục hiếm hoi được vợ mình dành thời gian sủng hạnh nên rất cố gắng biểu hiện một phen, trực tiếp khiển Ôn Hề Dao ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau. Khi cô mở mắt, Thẩm Quân Dục mới rời khỏi cô, “Chào buổi sáng, Vợ yêu.” Thẩm Quân Dục được ăn uống thỏa mãn nên tâm trạng rất tốt.

Ôn Hề Giao cử động cơ thể, lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức giống như bị xe tải nghiền qua. Cô nhíu mày, đưa tay xoa eo, đàn ông cấm dục thật là đáng sợ. “Khó chịu ở chỗ6nào sao?” Thẩm Quân Dục thấy Ôn Hề Dao nhíu mày, lập tức căng thẳng vì anh biết tối hôm qua mình khá điên cuồng. Ôn Hề Dao lắc đầu, “Không sao, mấy giờ rồi?” “Mười một giờ rồi, anh đã giúp em xin nghỉ, buổi chiều em đi làm cũng được.” Thẩm Quân Dục nói.

Ôn Hề Dao gật đầu, giai đoạn thứ nhất của công việc đã kết thúc, còn ở giai đoạn thứ hai sẽ không bận rộn giống như giai đoạn đầu tiên, cho dù xin nghỉ nửa ngày cũng không vấn đề gì. Ôn Hề Dao tiếp tục nằm trên giường lớn, lật cả người qua, “Ôi, vẫn là giường trong nhà dễ chịu.” Thẩm Quân Dục đưa tay xoa eo cho cô, “Tối hôm nay còn tăng ca không?”

Ôn Hề Dao lắc đầu, “Không cần nữa, mấy7ngày nay em sẽ về nhà đúng giờ, tối về nhà ăn cơm đi. Dạo gần đây em luôn tăng ca, không có thời gian thăm ông và mẹ.”

“Được, tất cả đều nghe em.” “Quân Dục, thật xin lỗi, dạo gần đây bởi vì công việc mà không quan tâm anh.” Ôn Hề Dao nhìn Thẩm Quân Dục, nói.

“Sao đột nhiên nói thế? Lúc kết hôn anh đã nói, anh cho em tự do đầy đủ, em muốn làm gì cũng được, công việc của em đương nhiên anh cũng ủng hộ.” Thẩm Quân Dục không để tâm đến chuyện này, mặc dù vợ tập trung vào công việc, để anh phòng không gối chiếc quả thật rất buồn bực, nhưng cũng không bởi vì chút chuyện như thế mà nảy sinh mâu thuẫn.

Ôn Hề Dao rất cảm động trước sự thông4cảm và ủng hộ của Thẩm Quân Dục đối với công việc của cô. Nhớ đến những người bạn và đồng nghiệp của mình, lại suy nghĩ về bản thân một chút, cô thật sự cảm thấy mình thực sự rất may mắn.

Mà ngay hôm qua, thư ký của cô đã xin cô từ chức, nguyên nhân cũng là do chồng của cô ấy cảm thấy cô ấy say mê công việc cả ngày, không ở nhà, chẳng ra dáng người làm vợ, người chồng đó đã tuyên bố rằng hoặc là từ chức, hoặc là ly hôn.

Ôn Hệ Dao cũng không làm khó cô thư ký này, trực tiếp phê duyệt. Tuy bây giờ đang là lúc cần người, muốn tìm một người thư ký vừa ý cũng khá khó khăn, nhưng gia đình người ta cũng rất quan trọng, không6phải sao? “Quân Dục, sau này em sẽ cố gắng ít tăng ca, cân bằng chuyện công việc và gia đình.” Ôn Hề Dao nói rất chân thành. Thẩm Quân Dục vuốt ve mặt cô, “Đồ ngốc, thật sự không sao mà. Bây giờ em còn trẻ, muốn làm gì thì cứ làm, anh làm hậu phương vững chắc nhất của em.” Ôn Hề Dao sà vào lồng ngực Thẩm Quân Dục, ôm lấy anh, “Chồng yêu, cảm ơn anh.” Cơ thể Thẩm Quân Dục lại lập tức căng cứng, “Vợ à, chẳng lẽ tối qua anh không ra đủ sức hả?” Giọng điệu mờ ám.

Ôn Hề Dao cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, lúc này cô nhận ra trên người cả hai đều không mảnh vải che thân, cô bèn đảm nhẹ anh một cú, “Anh đủ rồi đấy.” Nói xong cũng đứng dậy nhặt áo ngủ dưới đất khoác lên người rồi chạy vào phòng tắm. Thẩm Quân Dục lắc đầu bật cười, vẻ mặt cưng chiều. Hai người ăn cơm trưa, Thẩm Quân Dục đưa Ôn Hề Dao đến công ty rồi đến nhà họ Phó.

Thẩm Thanh Lan vừa từ trên giường đứng dậy, cô hơi phát sốt, thuốc cảm tối hôm qua không có hiệu quả, dường như còn nghiêm trọng hơn một chút. An An đã được cô đưa đến nhà họ Thẩm.

“Lan Lan, em bị ốm hả?” Thẩm Quân Dục nhíu mày, thầy gò má của cô đỏ ửng, đưa tay lên trán xem thử, “Sao nóng vậy.” Thẩm Thanh Lan khoát tay, “Em không sao, ông đã gọi bác sĩ khám rồi, vừa uống thuốc xong.” “Uống thuốc xong sao em không đi nằm trên giường mà dậy làm gì?” Thẩm Quân Dục tức giận, cô em gái này luôn luôn không biết tự chăm sóc mình như thế. “Anh, em đã nằm một ngày rồi, còn nằm xuống nữa em trở thành đồ bỏ đi mất.” Bây giờ cả người cô đều đau, đều là do nằm quá lâu trên giường.

Thẩm Quân Dục đỡ Thẩm Thanh Lan ngồi xuống ghế sô-pha rồi rót cho cô một ly nước, “Uống nhiều nước một chút. Em xem em đấy, lớn từng này rồi còn không biết tự chăm sóc mình như thế.”

“Anh, đầu em đau, anh cũng đừng học Đường Tăng.” “Được được được, anh không nói nữa.” Thẩm Quân Dục đau lòng, Thẩm Thanh Lan rất ít khi bị ốm, nhưng mỗi lần bị ốm đều làm Thẩm Quân Dục đau lòng biết bao, dù Thẩm Thanh Lan đã làm mẹ, nhưng nỗi lo lắng này cũng không vơi đi chút nào.

Thẩm Thanh Lan dựa vào thành ghế sô-pha, “Chuyện của anh và chị dâu sao rồi? Giải thích rõ chưa?”

“Đã không vấn đề gì rồi. Lan Lan, nếu không thì chúng ta đến bệnh viện xem sao, cứ sốt thế này thì đầu óc sẽ bị sốt đến hỏng mất.”

Thẩm Thanh Lan thản nhiên nhìn lướt qua anh trai, “Anh bằng tuổi với An An từ bao giờ thế?”

“Anh lo lắng cho em, cái con bé không có lương tâm này.” Thẩm Quân Dục trừng mắt. Thẩm Thanh Lan dựa đầu lên vai Thẩm Quân Dục, “Em biết, nhưng em không sao thật mà. Ông gọi một bác sĩ quân y đến nhà khám rồi, chỉ là bị bệnh cảm thông thường thôi. Tối hôm qua em ngủ mà không để ý nên mới phát sốt, bác sĩ cũng nói, hôm nay là có thể hạ sốt rồi.”

Thẩm Quân Dục sờ đầu em gái, “Phó Hoành Dật biết chưa?”

“Chỉ là bị cảm vặt, nói cho anh ấy biết làm gì.” Thẩm Thanh Lan không mấy để tâm. Thẩm Quân Dục vô cùng đau lòng, “Cũng không biết lúc trước để em gả cho cậu ta là đúng hay sai nữa. Em xem cậu ta ở trong quân đội cả ngày, em bị ốm thì ngay cả một người ở bên cạnh chăm sóc cũng không có, chuyện gì cũng phải tự em gánh vác.” Thẩm Quân Dục biết làm vợ quân nhân rất vất vả, mẹ của hai anh em anh là một minh chứng rõ ràng, anh chứng kiến điều đó từ nhỏ đến lớn, không ai hiểu rõ hơn anh nỗi vất vả trong đó.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Anh, từ khi nào mà anh trở nên sướt mướt như vậy? Sao em lại không có người chăm sóc chứ, ông và dì Triệu không phải à? Dì Lưu cũng ở đây, mẹ cũng ở đây, còn có chị Tống, nhiều người chăm sóc em như vậy, đừng nói như thể em giống như là kẻ cô đơn như thể được không.” “Hừ, nói lung tung gì đấy. Thôi được rồi, không nhắc Phó Hoành Dật nữa, chờ cậu ta về anh sẽ tìm cậu ta để thảo luận về cuộc đời và lý tưởng.” “Anh, đừng nói với anh ấy là em bị ốm, em không muốn anh ấy lo lắng.” Thẩm Thanh Lan dặn dò.

“Lan Lan, đàn ông không thể chiều chuộng như thế. Em cũng nên cho cậu ta biết em nỗ lực vì cậu ta, cậu ta sẽ biết em cũng vất vả, càng trân trọng em hơn, em hiểu không?” “Anh, Phó Hoành Dật không phải là người bình thường, anh ấy đối xử với em rất tốt.” Thẩm Thanh Lan không muốn cho Phó Hoành Dật biết những việc này. Trong lòng anh đã cảm thấy ấy nấy vì không thể ở nhà với cô, nếu Thẩm Quân Dục lại cho anh biết những chuyện này, không chừng Phó Hoành Dật lại thật sự muốn từ bỏ sự nghiệp anh yêu thích nhất. Anh đã buông bỏ vì cô và con một lần, Thẩm Thanh Lan không muốn Phó Hoành Dật lại từ bỏ lần nữa. Phó Hoành Dật bẩm sinh đã là người thuộc về quân đội, cô không muốn trở thành chướng ngại vật trên đường đời anh.

“Haiz, Lan Lan, nhìn xem em thế này, anh đau lòng lắm.” Thẩm Quân Dục dịu dàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.