Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 561: Chị còn không chịu thừa nhận sao? (1)



Eden gật đầu, “Tôi cũng sẽ dùng mọi nguồn lực của mình để tìm người. Doug, tôi sẽ gửi tư liệu của Peter cho cậu, cậu cũng dùng các mối quan hệ của mình tìm anh ta, càng sớm càng tốt. Hơn nữa bây giờ đã biết được nguồn gốc căn bệnh, thậm chí đã biết hình thái ban đầu của nó, điều này rất có lợi trong việc nghiên cứu2thuốc chữa trị.”

Mấy ngày nay anh đã quan sát loại virus này, phát hiện ra nó còn phát triển mạnh hơn so với lúc ở trong cơ thể Tần Nghiên. Nó đã hoàn toàn là loại virus nâng cấp. Nếu anh đoán không sai, thì có lẽ Tần Nghiên đã trực tiếp tiệm máu của mình vào người Nhân Tịch, nhưng không ngờ loại virus này đã phát triển trong người6bà ta. Cho nên Nhân Tịch mới có thể không bình an trong thời gian lâu như vậy.

Mà sự thật cũng không khác suy đoán của Eden là mấy. Lúc trước khi quản gia cứu được Tần Nghiên, còn lấy thuốc chữa trị mà Eden đã nghiên cứu ra. Lúc đó vì cứu Tần Nghiên, bọn chúng đã tổ chức một nhóm người học nghiên cứu y học quan sát loại7virus này, vì vậy trong tay bọn họ chắc chắn có mẫu máu. Ban đầu, sau khi lấy thuốc chữa trị đi, quản gia định tiêu hủy nó, nhưng Tần Nghiên muốn dùng gậy ông đập lưng ông, nên đã bảo quản gia giao loại thuốc đó cho nhóm nghiên cứu y học. Kết quả bọn họ đã tạo ra loại virus mới này.

Lúc Nhan Tịch rơi vào tay Tần Nghiên,4vì để trả thù, bà ta đã tiêm loại virus biến thể này vào người cô ấy. Ban đầu kế hoạch của bà ta là muốn khi Thẩm Thanh Lan đến, bà ta sẽ dùng Nhan Tịch để uy hiếp cô, khiến cô tự tiêm virus vào người mình. Không ngờ Nhan Tịch lại được Thẩm Thanh Lan âm thầm cứu thoát, khiến bà ta mất đi một cơ hội tốt.

Kết6quả trời xui đất khiến, Nhan Tịch lại cắn Thẩm Thanh Lan đến mức chảy máu, lây virus sang cô. Lúc Phó Hoành Dật quay lại phòng bệnh thì An An đang vùi trong lòng Thẩm Thanh Lan, còn trong tay cô thì cầm một quyển truyện, nhỏ giọng kể cho con trai nghe. An An thấy ba thì gọi một tiếng, rồi tiếp tục ngồi yên. “An An ngoan, mẹ mệt rồi, con tự chơi đi.” Phó Hoành Dật đi đến bế An An xuống, sau đó lấy quyển truyện trong tay Thẩm Thanh Lan đặt sang một bên. Từ sau khi xác định được loại virus này thì ngày nào anh cũng đưa An An vào bệnh viện một lúc, chơi với Thẩm Thanh Lan.

“Phó Hoành Dật, em không sao mà. Chị kể chuyện thôi, em vẫn chịu được.” Thẩm Thanh Lan nói. Sáng nay Eden đã cho cô dùng thuốc ức chế, nên giờ tình trạng của cô cũng đã bình phục đôi chút.

Phó Hoành Dật chậm rãi nói, “Em phải nghỉ ngơi thật đầy đủ, kể chuyện rất tốn sức.” Mà An An bị ba ngăn cản cũng không khóc quấy, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, nắm tay Thẩm Thanh Lan không muốn buông, vì vậy Phó Hoành Dật cũng không cản con nữa. Có An An ở đây, nên Thẩm Thanh Lan không hỏi Phó Hoành Dật về kết quả xét nghiệm, nhưng qua biểu cảm trên mặt anh, cô có thể đoán được đôi chút, tâm trạng lập tức nặng nề. Đến chạng vạng, Sở Vân Dung đến đón An An về nhà, nhân tiện đem cơm tối cho Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. “Thanh Lan, hôm nay mẹ bảo chị Tống nấu cháo gà tơ, con ăn nhiều một chút nhé.” Biết khẩu vị của Thẩm Thanh Lan không tốt, Sở Vân Dung bèn khuyên nhủ. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng.” Sở Vân Dung vui mừng, vội dọn cháo ra rồi kiểm tra nhiệt độ, Không nóng lắm, bây giờ ăn được rồi. Cháu này nấu khá lâu, rất mềm.”

Thẩm Thanh Lan ăn một muỗng, mùi vị quả nhiên rất ngon, “Cảm ơn mẹ, ngon lắm”

“Ngon thì con ăn nhiều chút đi. Mẹ mang đến rất nhiều.” Sở Vân Dung đưa cho Phó Hoành Dật, sau đó lại múc cho An An một bát cháo nhỏ rồi đút cậu nhóc ăn. “Mẹ, mẹ ăn chưa?” Phó Hoành Dật hỏi.

“Mẹ ăn rồi. Các con đừng quan tâm đến mẹ, cứ ăn đi.” Sở Vân Dung không do dự đáp. Xế chiều hôm nay bà quanh quẩn trong bếp cùng chị Tống nấu cháo, nấu xong đã đến giờ vào bệnh viện, làm gì có thời gian ăn nữa. Trong lòng Thẩm Thanh Lan biết rõ nên dù khẩu vị không tốt, không muốn ăn, nhưng vẫn cố ăn hết bát cháo. “Thanh Lan, ăn thêm chút nữa đi con.” Sở Vân Dung thấy Thẩm Thanh Lan đã ăn xong nên nói.

“Mẹ, con no rồi.” Bát vừa rồi cô đã phải cố gắng lắm mới ăn hết, thật sự không muốn ăn nữa. “Được được được, không ăn thì thôi. Ngày mai muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, mẹ bảo chị Tống nấu cho con.”

Thẩm Thanh Lan vốn không muốn ăn, nhưng thấy ánh mắt mong mỏi của Sở Vân Dung, cô bèn suy nghĩ rồi đáp, “Cháo rau đi ạ.” “Được, vậy ngày mai sẽ ăn cháo rau. Còn Hoành Dật?”

“Con sao cũng được, con không kén ăn. Ngược lại là mẹ, bây giờ thời tiết lạnh như thế, mẹ đừng chạy tới chạy lui nữa, để tài xế trong nhà mang đến đây là được rồi.” Phó Hoành Dật nói. Sở Vân Dung xua tay, “Không phiền. Mẹ ở nhà cả ngày không có chuyện gì làm, hay nghĩ ngợi lung tung, đến bệnh viện thấy Thanh Lan, trong lòng mẹ sẽ dễ chịu hơn.” Từ khi Thẩm Thanh Lan nằm viện, bà chưa từng có giấc ngủ ngon. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại thì sẽ mơ thấy Thẩm Thanh Lan cứ ngủ mãi và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Mỗi ngày thức dậy, người bà để ướt đẫm mồ hôi, thậm chí mấy ngày nay tóc bà bắt đầu rụng vô cùng nhiều, nhưng bà không nói những chuyện này với ai cả. Bây giờ vì bệnh tình của Thẩm Thanh Lan mà cả nhà đã bị bao trùm trong bầu không khí nặng nề. Thẩm lão gia cũng vì vậy mà sinh bệnh, nằm trên giường không ngồi dậy nổi. Bà vẫn chưa dám nói cho Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật biết.

Sở Vân Dung thấy Thẩm Thanh Lan đã hơi mệt mỏi, nên nói với An An, “An An, về nhà cùng bà ngoại nhé.” An An lắc đầu, kéo tay Thẩm Thanh Lan, “Không về nhà. Cháu muốn mẹ.”

Sở Vân Dung dỗ dành, “Mẹ cháu mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi. Ngày mai bà ngoại lại đưa cháu đến.”

An An nhìn Phó Hoành Dật, cầu cứu ba mình. Nhưng Phó Hoành Dật hoàn toàn không giúp con mà ngược lại còn nói, “An An, con hãy về cùng bà ngoại đi.” An An nhìn Thẩm Thanh Lan không rời mắt, rồi cuối cùng vẫn đành buông tay mẹ ra, vừa bước đi vừa quay đầu nhìn lại, rời khỏi bệnh viện.

Khi phòng bệnh không còn ai khác, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Lan mới dần biến mất, hỏi Phó Hoành Dật, “Trong người Nhan Tịch cũng có virus phải không anh?” Phó Hoành Dật không phủ nhận, “Đúng vậy. Virus trong người em là bị nhiễm từ cô ấy. Chắc là do lần đó cô ấy cắn em.” “Cô ấy thế nào rồi?”

“Virus trong người cô ấy hơi khác so với em. Eden nói cô ấy được phát hiện sớm, còn em khi phát hiện thì đã đến giai đoạn giữa.” “Vậy coi như trong cái rủi có cái may.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Cô tựa đầu vào giường, nhìn ra cửa sổ, “Phó Hoành Dật, anh nói thử xem em có thể khỏi bệnh không?”

Phó Hoành Dật ôm cô, “Tất nhiên là có thể rồi. Eden đã từng nghiên cứu ra thuốc trị loại virus này. Bây giờ virus chỉ biến thể, chắc chắn có thể chữa khỏi. Nhưng Thanh Lan à, trước lúc Eden nghiên cứu ra thuốc trị, dù có thế nào em cũng phải kiên trì, tuyệt đối đừng bỏ cuộc nhé.”

Thẩm Thanh Lan khẽ gật đầu, “Vâng, vì anh và An An, em chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.” Phó Hoành Dật dùng mọi nguồn lực của mình tìm Peter, nhưng anh ta thật sự giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, làm thế nào cũng không thể tìm ra tung tích. Sau khi biết được bệnh tình của Thẩm Thanh Lan, Kim Ân Hi cũng gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm Peter, nhưng vẫn không có tin tức gì.

Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã một tuần mà vẫn không hề có tin tức gì của Peter. Sắc mặt của Phó Hoành Dật càng ngày càng xấu. Tâm trạng của Eden cũng càng ngày càng nặng nề, cuối cùng dứt khoát nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Hằng ngày, ngoại trừ việc đi xem tình hình của Thẩm Thanh Lan ra thì gần như anh đã dốc toàn bộ thời gian của mình vào việc nghiên cứu thuốc chữa bệnh. Thẩm lão gia và Phó lão gia biết Thẩm Thanh Lan nhiễm một loại virus hiếm thấy thì nhà lãnh đạo cấp cao xin lãnh đạo phía trên giúp đỡ, để những người trong phòng thí nghiệm quốc gia có thể giúp nghiên cứu loại virus này. Hai vị “công thần” cùng đưa ra một thỉnh cầu, lãnh đạo phía trên tất nhiên phải coi trọng, đích thân gọi điện thoại cho người phụ trách phòng nghiên cứu, sắp xếp nhân viên nghiên cứu cùng Eden. Có những người này giúp đỡ, tiến trình nghiên cứu quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, thế nhưng bệnh tình của Thẩm Thanh Lan còn chuyển biến xấu nhanh hơn thế. Ban đầu nhờ tác dụng của thuốc ức chế, tình trạng của cô được khống chế rất tốt. Nhưng khả năng kháng thuốc của loại virus này rất mạnh, tác dụng của thuốc ức chế đối với Thẩm Thanh Lan càng ngày càng nhỏ. Eden lo nếu cứ tăng lượng thuốc mạnh hơn thì nó sẽ sinh ra biển thể mới, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Lan càng ngày càng suy yếu. Thời gian anh giam mình trong phòng thí nghiệm càng ngày càng nhiều hơn, mà cơn sốt cao vốn đã được kiểm soát của Thẩm Thanh Lan ngày càng xuất hiện nhiều lần hơn.

“Phó Hoành Dật, trắng đêm nay thật đẹp.” Thẩm Thanh Lan tựa vào lòng Phó Hoành Dật, nhìn ra cửa sổ.

Phó Hoành Dật ôm chặt cô, ừ một tiếng, “Hôm nay là ngày mười lăm âm lịch, trăng rất tròn.” “Phó Hoành Dật, chúng ta đã quen biết nhau ba năm rồi nhỉ?” “Chính xác là ba năm bốn tháng rồi.” Phó Hoành Dật dịu dàng đáp.

“Thời gian trôi thật mau, không ngờ mới chớp mắt đã ba năm rồi. Lúc đó bà nội bị bệnh mà vẫn lo lắng cho hạnh phúc của em. Em chỉ không muốn để bà trước khi ra đi còn không yên lòng, thể rồi anh xuất hiện. Rất nhiều khi em cảm thấy may mắn với quyết định đó của mình. Nhưng bây giờ nhìn lại dáng vẻ của mình, em vẫn có chút hối hận vì để anh gặp phải em.” Cô nói rất chậm, nghe ra rất mệt mỏi. Phó Hoành Dật khẽ dán mặt mình lên mặt cô, “Nhưng đến bây giờ anh vẫn cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc đó gặp được em. Hơn nữa còn đồng ý kết hôn với em. Thanh Lan, anh từng đọc được một câu trên mạng, lúc đó chỉ cảm thấy nó vô cùng sến sẩm, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy vô cùng chính xác.”

“Câu gì?”

“Vì em, anh mới yêu thế giới này. Thanh Lan, trước khi gặp em, trong thế giới của anh chỉ có hai màu trắng đen. Anh xem chuyện bảo vệ Tổ quốc là sứ mệnh của cả đời anh. Thậm chí anh còn nghĩ có thể anh sẽ hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ nào đó, giống như ba anh vậy. Anh cũng đã chuẩn bị tinh thần có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Nhưng từ khi anh gặp được em, lần đầu tiên anh mới biết thì ra thế giới này trừ hại màu trắng đen ra, còn có những sắc màu khác. Lần đầu tiên anh hiểu rõ nhớ thương một người là cảm giác tuyệt vời đến thế nào, có một người khiến anh trao trọn tình yêu là tuyệt vời đến thế nào.” Giọng nói của Phó Hoành Dật trầm thấp mà dịu dàng.

“Nhưng Phó Hoành Dật à, em sợ.” Cô có thể cảm nhận được rất rõ cơ thể mình càng ngày càng suy yếu. Eden lại chưa nghiên cứu ra thuốc trị, nếu bây giờ mình không thể tiếp tục kiên trì thì phải làm sao đây? Phó Hoành Dật phải làm sao? An An phải làm sao? Và cả ông nội nữa, họ phải làm sao bây giờ?

Lúc này cô mới phát hiện, thì ra cô còn có nhiều mối bận tâm trên đời này như vậy. Có quá nhiều, nên cô không muốn mất đi tất cả một lần nữa. Cô là Thẩm Thanh Lan, là vợ của Phó Hoành Dật, là mẹ của An An, là con gái của nhà họ Thẩm.

“Đừng sợ, có anh đây. Dù em đi đâu anh cũng sẽ ở bên em.”

“Đừng, Phó Hoành Dật, anh hãy hứa với em, nếu như em không thể kiên trì đến cùng thì anh nhất định phải sống tốt. Thay em chăm sóc An An, chăm sóc hai ông và cả ba mẹ em nữa.” Thẩm Thanh Lan phủ tay lên tay Phó Hoành Dật, nghiêm túc nói.

Trong lòng Phó Hoành Dật rất khó chịu, vô cùng đau đớn. Anh chớp mắt mấy cái, ngăn không cho nỗi chua xót trong lòng hiện lên trong mắt, “Thanh Lan, không có em, anh không thể tiếp tục bước tiếp được.” “Phó Hoành Dật, anh có yêu em không?”

“Anh yêu em.”

“Vậy thì hãy hứa với em đi.” Là em ích kỷ, để lại mọi điều bận tâm, mệt nhọc cho anh. “Được.” Phó Hoành Dật vùi mặt vào mái tóc Thẩm Thanh Lan, chậm rãi đáp. Nước mắt rơi lên tóc cô rồi lập tức biến mất.

“Phó Hoành Dật, em muốn gặp một người?”

“Ai?”

“Tô Tinh. Anh giúp em tìm chị ấy có được không?” “Được, còn muốn làm gì thì cứ nói với anh.”

“Em muốn cùng anh đi xem phim. Xem phim cùng anh mấy lần nhưng khổng lần nào xem trọn bộ, lần này chúng ta cùng xem một bộ phim hoàn chỉnh có được không?”

“Được.”

“Em còn muốn đến tham quan trường học của anh nữa.”

“Được.”

“Trường học của các anh cũng có phố ăn vặt chứ? Anh dẫn em đi ăn ở những nơi trước kia anh thích ăn nhất nhé?”

“Được.”

“Phó Hoành Dật, nếu có kiếp sau, em muốn lớn lên cùng anh, cùng anh đi học, cùng anh tan học. Tốt nhất là từ nhà trẻ đến đại học đều học chung một trường. Em muốn giống như những cặp tình nhân bình thường, nắm tay anh đi dạo trong sân trường.”

“Được, đều nghe theo em.” “Phó Hoành Dật, kiếp sau anh có còn chiều chuộng em thế này nữa không?” “Có, không chỉ kiếp sau, mà kiếp sau nữa, anh vẫn sẽ cưng chiều em thế này” “Không sợ chiều hư em sao?”.

“Hư cũng không hề gì. Vợ của anh, anh chiều hư rồi thì không còn người đàn ông nào nhớ nhung nữa.”

“Em chợt phát hiện anh thật mưu mô.” “Vậy em sợ không?”

“Không sợ. Phó Hoành Dật, kiếp sau em nhất định sẽ làm một người bạn gái bình thường của anh. Chúng ta sẽ chỉ là một cặp đôi bình thường, bình yên sống suốt một đời, có được không?” “Được, không cần kiếp sau, kiếp này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.” “Kiếp này à? Hình như em sắp hết thời gian rồi.” Không, vẫn còn.” Giọng nói của Thẩm Thanh Lan càng ngày càng nhỏ, dần dần nhắm hai mắt lại. Phó Hoành Dật ôm chặt cô, vai run run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.