*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Allen ở đâu?” Peter cảm thấy thú vị, “Cổ Thẩm, sao cô lại hỏi tôi tung tích của Allen chứ? Lúc đó, chính cô tận mắt nhìn thấy hắn ta rơi xuống biển, tôi còn cùng cô đi tìm hắn mấy ngày cơ mà. Cô quên rồi à?”
“Thật ra anh đã sớm tìm được Allen, nhưng không muốn nói cho tôi biết, đúng không?” Thẩm Thanh Lan im lặng nhìn Peter, cẩn thận quan sát sắc mặt anh ta.
Peter nhún vai, “Cô Thẩm, tôi thừa nhận suy đoán của cô rất hợp lý. Nhưng rất tiếc tôi phải nói cho cô biết, tôi thật sự không biết tung tích của Allen. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm thấy hắn.”
“Anh thật2sự không biết anh ta ở đâu?” Mặc dù Peter vẫn trấn định, nhìn qua cũng không thấy gì khác thường, nhưng Thẩm Thanh Lan luôn cảm thấy nhất định anh ta biết gì đó.
“Quả thật không biết, thậm chí ngay cả hắn sống hay chết tôi cũng không biết. Cô Thẩm, tôi còn hy vọng hắn còn sống hơn cô. Tuy cái tên này đôi lúc rất khiến người ta chán ghét, tôi cũng hối hận vô số lần lúc ấy tại sao lại lên thuyền giặc, cứu một người phiền toái như vậy. Nhưng trong lòng tôi, Allen là bạn của tôi. Chỉ dựa vào điều này, tôi vẫn hy vọng hắn vẫn sống tốt.” “Vậy sau ngày đó anh7đã đi đâu, vì sao không thấy tin tức gì?” Lúc bọn họ trở về từ bờ biển, đếm đó Peter mất tích, giống như bốc hơi khỏi trái đất, lần này là do anh ta chủ động xuất hiện.
“Không tìm thấy Allen nên tôi trở về. Mặc dù trong mấy năm qua, phần lớn thời gian tối đều ở cùng hắn, nhưng tôi cũng có cuộc sống riêng của mình. Không tìm thấy người, thì tôi vẫn phải sống tốt chứ, cho nên tôi quay về. Nếu không phải biết được tin tức nói mấy người đang tìm tôi, tôi cũng sẽ không xuất hiện” Peter nói nghiêm túc, giống như trong lòng thật sự nghĩ như vậy.
Ánh mắt anh ta1rất bình tĩnh, ngay cả chớp mắt cũng không có, “Nếu tôi có tin tức của Allen, tôi nhất định sẽ nói cho cô biết.” Thẩm Thanh Lan thu hồi ánh mắt. Anh ta dùng một chút rồi nói tiếp, “Đã giải quyết xong chuyện ở đây, ngày mai tôi sẽ đi.”
Thẩm Thanh Lan liếc mắt, “Vội thế?” “Lần này cùng nghiên cứu loại virus này với Eden, tôi thu hoạch được rất nhiều, nên muốn trở về tiếp tục nghiên cứu, còn có loại thực vật thần kỳ đó, bên trong dịch của nó có chứa rất nhiều thành phần lạ, khiến tôi mê mẩn” Peter tỏ vẻ say mê. Thẩm Thanh Lan biết có một số người cuồng y học7không tả nổi, nghe anh ta nói muốn đi, cô cũng không ngăn cản, dù sao lần này anh ta cũng đã giúp cô.
“Đi đường bình an.” Thẩm Thanh Lan bình thản đáp.
Peter khoanh tay, nói đùa, “Cô Thẩm, sao tôi cứ cảm thấy cô không phải đang chúc phúc vậy. Có khi nào cố định phục kích tôi nửa đường rồi moi tin từ miệng tôi không?” “Ừm, không sai.” Thẩm Thanh Lan cũng hùa theo.
Peter lắc đầu bật cười, “Đúng là phụ nữ mà, người ta vừa giúp cô, ngay cả sống còn chưa qua hết mà đã hủy cầu rồi. Cô Thẩm, cô làm thế này tôi sẽ rất đau lòng.” Giọng điệu đùa giỡn.
Thẩm Thanh Lan thản nhiên0liếc anh ta một cái, không để ý tới trò đùa của anh ta, xoay người rời đi, nhưng khi đến cửa ra vào thì dừng bước, “Nếu có một ngày anh tìm được Allen, xin chuyển lời giúp tôi là tôi đã không còn hận anh ta nữa rồi, cảm ơn anh ta đã làm tất cả vì tôi.
Peter nghe vậy, đôi mắt chợt lóe, “Được.” Thẩm Thanh Lan trở lại phòng bệnh. Phó Hoành Dật đang chờ cô, “Mẹ.Vừa đi vào, chân liền bị cậu nhóc nào đó ôm lấy, cô xoay người ôm con trai lên rồi cúi đầu hôn lên mặt con, “Ai dẫn con đến đây?” “Cậu.” An An khéo léo nói, bây giờ mỗi ngày cậu nhóc đều đến bệnh viện ở bên Thẩm Thanh Lan mấy tiếng. Lúc đầu cô cảm thấy bệnh viện không phải một nơi tốt để tới tới lui lui, nên không muốn cho con đến, nhưng về sau Phó Hoành Dật cứ kiên trì nên cô đành thỏa hiệp.
Phó Hoành Dật ôm An An từ trong lòng Thẩm Thanh Lan ra, sâu sắc dạy dỗ một phen, “Nói con bao nhiêu lần rồi, bây giờ mẹ không khỏe, không có sức ôm con, con không thể cứ để mẹ ôm như vậy được.”
An An chu miệng, dáng vẻ tội nghiệp nói, “Cậu nói con không nặng.” “Cậu con là đàn ông, sức lớn, còn mẹ con là phụ nữ, cần đàn ông bảo vệ, không được để mẹ ôm mãi.” Phó Hoành Dật vô cùng đường hoàng giải thích. Thẩm Thanh Lan im lặng nhìn anh, cô dám bảo đảm, Phó Hoành Dật chỉ lấy cớ.
An An nghe cha nói cái hiểu cái không bèn gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Thanh Lan, “Mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Thẩm Thanh Lan dở khóc dở cười, gật đầu, “Cảm ơn An An, An An thật tuyệt.”
An An liền thỏa mãn, mấy ngày sau, cho dù Thẩm Thanh Lan muốn ôm cậu nhóc thì đều bị An An từ chối, có thể thấy chiến lược tẩy não của Phó Hoành Dật rất thành công. Đối với chuyện này cô vừa bực mình vừa buồn cười.
Thẩm Thanh Lan ở bệnh viện gần nửa tháng, mãi cho đến khi Eden xác nhận cô không có bất kỳ di chứng nào mới để cô về nhà tĩnh dưỡng. Thẩm Thanh Lan đứng trước cổng Đại Viện, nhìn ngôi nhà quen thuộc, dường như có cảm giác đã qua mấy đời. “Đứng trước cửa làm gì, đi vào đi.” Phó Hoành Dật nói, một tay anh ôm con trai, một tay xách đồ. Thẩm Thanh Lan cười nhạt, theo Phó Hoành Dật vào nhà, có thể đã ở trong bệnh viện quá lâu nên chóp mũi cô vẫn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. “Thanh Lan, chào mừng cháu về nhà.” Phó Tĩnh Đình đứng ở cửa ra vào, giang rộng hai tay. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, tiến lên ôm bà, “Cảm ơn cô.” Buông Phó Tĩnh Đình ra, cô mới phát hiện nhà họ Thẩm và nhà họ Phó đều ở đây. Ánh mắt cô đảo qua từng người một, rồi nhẹ giọng nói, “Ông nội, ba mẹ, anh trai, chị dâu, con trở về rồi.” Sở Vân Dung mỉm cười, hốc mắt ươn ướt, “Trở về là tốt rồi.”
Thẩm Thanh Lan đi đến bên cạnh hai ông, ngồi xổm xuống, “Khiển hai ông lo lắng, con thật có lỗi.” Phó lão gia vui mừng, “Không sao là tốt, không sao là tốt rồi. Người xưa thường nói đại nạn không chết tất có hậu phúc. Lần này cháu gặp tai nạn lớn như thế và vượt qua được, vậy quãng đời còn lại nhất định sẽ hạnh phúc an khang. Tôi nói đúng không lão Thẩm?”
Thảm lão gia từ ái nhìn cháu gái, “Ừm.” “Thanh Lan, mau ngồi dậy, cháu mới từ bệnh viện về, chắc mệt mỏi lắm.” Phỏ lão gia kéo cô dậy, cười ha ha nói. Thẩm Thanh Lan thấy hai ông cụ mới trong khoảng thời gian ngắn mà tóc đã bạc trắng hơn phân nửa lại càng đau lòng.
Bởi vì Thẩm Thanh Lan xuất viện, nên giữa trưa hai nhà cùng nhau dùng cơm. Sau đó Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan liền đến mộ viên, hai người thăm Thẩm lão phu nhân và cha mẹ anh.
Mộ viên của nhà họ Phó và nhà họ Thẩm cách nhau không xa. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi mộ viên của nhà họ Phó trước, sau đó mới tới chỗ mộ viên nhà họ Thẩm Thẩm Thanh Lan lau dọn mộ bia một lần, sau đó mới nhìn di ảnh của Thẩm lão phu nhân trên bia mộ thì thầm, “Bà nội, cháu đến thăm bà đây.”
Cô chỉ nói một câu, sau đó không nói lời nào nữa. Thẩm Thanh Lan tựa vào ngực Phó Hành Dật, anh cầm tay cô nói, “Bà nội, quãng đời còn lại cháu sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Lan.”
Trên bia mộ, Thẩm lão phu nhân mỉm cười hiền từ.
Thẩm Thanh Lan lại đi thăm Tân Mộc, nhìn thấy bia mộ do mình tự lập, ánh mắt phức tạp. Tô Tinh còn sống, còn Tần Mộc thật sự thì đã chết rồi. “Đi thôi.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói.
Phó Hoành Dật rời khỏi mộ viên cùng Thẩm Thanh Lan.
Trên đường trở về, Thẩm Thanh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi nói, “Phó Hoành Dật, anh biết không, giữa lúc ý thức mơ hồ, em đã nhìn thấy bà nội. Bà dịu dàng hiền từ nhìn em, nói em phải kiên trì sống tiếp, bà ở trên trời nhìn em hạnh phúc.”
Cô biết có thể đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng cô tình nguyện có ảo giác như vậy, từ lúc bà nội qua đời đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên cô mơ thấy bà. “Cho nên về sau chúng ta phải hạnh phúc hơn nữa thì bà nội ở trên trời mới có thể an tâm.” Phó Hoành Dật dịu dàng nói.
“Vâng.” Thẩm Thanh Lan gật đầu liên tục.