*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giang Thần Hi mím môi, “Ba, người này ba cũng biết đó, cô ấy chính là mẹ của Hạo Hạo, Bùi Nhất Ninh.” Bà Giang nhắm mắt, xong rồi. Ông Giang thoáng chốc không phản ứng kịp, “Thần Hi, con vừa nói người đó là ai cơ?”
“Cô ấy là Bùi Nhất Ninh, là mẹ của Hạo Hạo, cũng là bạn gái của con.” Giang Thần Hi lặp lại lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có ý nói đùa.
Nụ cười trên mặt ông Giang dần biến mất, cả khuôn mặt đều sa sầm. Nhìn biểu hiện vừa nãy của Giang Thần Hi, ông chỉ tưởng có lẽ anh thích học sinh của mình, cho nên bà Giang mới không muốn anh nói ra. Kết quả... con trai ngoan của ông, đứa con trai mà ông vẫn luôn lấy làm tự hào, quả2thật cho ông một “bất ngờ” lớn. “Bà đã biết trước rồi?” Ông nhìn sang bà Giang, nếu không phải đã biết trước thì vừa rồi bà sẽ không phản ứng mạnh vậy. Bà Giang mím môi, “Lão Giang à, đúng là tôi đã sớm biết chuyện này, nhưng tôi phản đối hai đứa nó ở bên nhau.” Ông Giang từ từ quay đầu nhìn về phía Giang Thần Hi, “Vậy ra, con thích một người phụ nữ chưa lập gia đình mà đã có thai?”
“Ba à, Nhất Ninh không phải như ba nghĩ đâu, thật ra cô ấy là một cô gái tốt.” Giang Thần Hi cố gắng giải thích. Ông Giang khoát tay, “Không cần nói nữa, chuyện này ba không đồng ý, bây giờ con hãy lập tức chia tay với cô ta ngay, nhà họ Giang chúng ta mặc7dù không sánh được với gia tộc nhà họ Bùi, nhưng cũng là gia đình trong sạch, không cho phép có con dâu như thế”
“Ba.” Giang Thần Hi biến sắc, mặc dù đã biết trước ông Giang sẽ phản đối, nhưng khi thật sự đổi mặt, anh vẫn thấy hơi khó chịu, “Ba, ba đừng vội chối bỏ, nghe con nói hết được không?”
Sắc mặt ông Giang rất khó coi, ông tuyệt đối không ngờ con mình lại thích một cô gái như thế, “Cho dù con có khen ngợi cô ta thành đóa hoa thì ba cũng không đồng ý. Giang Thần Hi, hôm nay ba sẽ tỏ rõ thái độ của ba, ba không đồng ý chuyện này.” “Ba, sao ba lại hẹp hòi như vậy, Nhất Ninh có con trai, nhưng điều đó không liên quan đến nhân phẩm của1cô ấy, nhìn Hạo Hạo được dạy dỗ như thế nào thì ba cũng có thể thấy cô ấy là một người mẹ tốt mà, ba cảm thấy người như thể sẽ như lời người ta đốn sao? Lời đồn dừng nơi người trí thức!”
“Thần Hi, đừng nói nữa.” Bà Giang cắt lời con, sắc mặt chồng bà đã rất khó coi rồi, Giang Thần Hi có nói thêm gì nữa cũng vô dụng. “Bà cứ để nó nói, tôi thật sự muốn biết nó còn muốn nói gì nữa.” Ông Giang trầm giọng. “Ba, vì sao ba không muốn cho Nhất Ninh một cơ hội và cố gắng hòa hợp với cô ấy chứ? Chỉ cần ba tiếp xúc với cô ấy thì sẽ biết cô ấy thật sự là một cô gái rất rất tốt, những người bên ngoài đánh giá7cô ấy không công bằng!” Giang Thần Hi cố hết sức trình bày mềm mỏng.
“Được, vậy ba hỏi con, con cứ nói cô ta là cô gái tốt, một cô gái tốt mà lại dây dưa không rõ với đàn ông chưa kết hôn ư? Được rồi, nhìn thoáng mà nói thì bây giờ xã hội cởi mở rồi, nam nữ chưa kết hôn yêu đương là chuyện bình thường, điều này ba có thể hiểu được, nhưng nếu là một cô gái tốt thì sẽ tuyệt đối không có con với đàn ông khác khi chưa kết hôn, chỉ với điểm này thôi thì cô ta đã là người không biết tự trọng rồi, một cô gái mà ngay cả lòng tự trọng cũng không có thì tốt ở đâu hả?”
“Thần Hi, ba con nói đúng đấy, con và Bùi Nhất Ninh0thật sự không hợp đâu.” Bà Giang phụ họa.
“Ba, tư tưởng này của ba là thế nào vậy, chẳng lẽ phạm sai lầm thì không có cơ hội để sửa sai sao? Ba cũng là thầy giáo, ba giáo dục học sinh làm sai thì có thể sửa, vì sao bây giờ đến Nhất Ninh ba lại không cho cô ấy cơ hội để sửa sai. Huống hồ, chuyện này chỉ có thể nói là số mệnh bất công với cô ấy, để cô ấy gặp phải một tên cặn bã còn thua cả đồ tồi.” Giang Thần Hi cổ cãi lý với ông Giang.
Ông Giang tái mặt, “Hai chuyện mà giống nhau được sao? Vấn đề ở đây không phải là phạm sai hay không phạm sai, vấn đề ở đây là nhân phẩm, dù là lý do gì thì làm ra chuyện như thế là đã có thể nhìn ra nhân phẩm của Bùi Nhất Ninh rồi. Hơn nữa, Hạo Hạo là đứa con của cô ta với người đàn ông khác, nếu con sống với cô ta thì Hạo Hạo được xem là gì?” “Tất nhiên thằng bé sẽ là con của con.” Giang Thần Hi nói như lẽ dĩ nhiên, “Ba à, làm người không thể tiêu chuẩn kép như vậy được, ba cho Nhất Ninh một cơ hội khó lắm sao?”
“Trừ phi ba chết, nếu không thì con cũng đừng nghĩ tới chuyện này. Bùi Nhất Ninh không thể vào cửa nhà họ Giang, ba không thể để danh dự của nhà họ Giang bị hủy trong tay cô ta.” Thái độ của ông Giang rất kiên quyết.
Giang Thần Hi cũng nổi giận, anh cổ nói lý với cha mẹ, nhưng cha mẹ lại dùng lời nói để làm nhục Bùi Nhất Ninh, luôn miệng nói cô không xứng với anh, “Ba mẹ, hai người cứ nói Nhất Ninh không xứng với con, vậy xin hỏi cô gái thể nào mới có thể xứng với con?”
“Thần Hi, nhà họ Giang chúng ta mặc dù không phải gia đình đại phú đại quý, nhưng cũng không thua kém ai, ba mẹ không mong con tìm con dâu nhà giàu có, chỉ mong bản thân và gia đình trong sạch, nhưng Bùi Nhất Ninh ngay cả điều này cũng không làm được.” Bà Giang tận tình khuyên bảo anh, “Con tìm một cô gái bình thường không được sao?” “Chẳng lẽ Nhất Ninh không phải cô gái bình thường? Mẹ, ba mẹ đối với Nhất Ninh như vậy là không công bằng.”
“Giang Thần Hi, ba nói cho con biết, nếu con không chia tay với Bùi Nhất Ninh thì từ nay không phải con trai bà nữa, sau này không được phép bước vào nhà họ Giang nửa bước.” Bây giờ ông mới nghĩ ra vì sao trước đó Giang Thần Hi lại thường xuyên đưa Hạo Hạo về nhà chơi, rõ ràng là muốn dùng Hạo Hạo để làm bọn họ động lòng, càng nghĩ càng giận, sắc mặt tái xanh của ông hơi trở nên trắng bệch.
“Lão Giang, ông đừng kích động, hiện giờ Thần Hi cũng ba mươi rồi, hẳn là nó rõ những đạo lý này, ông nói chuyện đàng hoàng với nó đi.” Bà Giang thấy chồng kích động thì vội an ủi. Ông Giang hất tay bà, “Bà đã biết trước vậy tại sao không nói với tôi? Tôi nói rồi, trước đây bà toàn mặc kệ chuyện yêu đương của Thần Hi, bây giờ bà liệu làm sao mà lo giới thiệu bạn gái cho nó, rồi tìm cơ hội cho chúng nó gặp mặt nhau đi.”
“Chẳng phải tôi sợ ông sẽ kích động như bây giờ sao, ông còn không biết tình trạng sức khỏe của mình sao, đừng kích động.” Bà Giang thấy sắc mặt chồng càng lúc càng khó coi thì hơi sốt ruột, “Thần Hi, xin lỗi ba con đi, sau đó mau chóng chia tay với Bùi Nhất Ninh, con không thấy ba con bị con chọc tức thế nào rồi sao?”
Sắc mặt Giang Thần Hi cũng khó coi. Như đã nói, hôm nay anh đã định nói rõ ràng chuyện này và tỏ rõ thái độ của mình, cũng là vì để tránh cho mẹ anh lại làm ra những chuyện quá đáng đó.
“Ba mẹ, con sẽ không chia tay với Nhất Ninh, con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con, chúng con dự định sẽ kết hôn.”
“Không được, tôi không đồng ý, Giang Thần Hi, nếu anh kết hôn với cô ta thì tôi sẽ đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với anh.” Tay ông Giang run run chỉ vào Giang Thần Hi, thái độ vô cùng kiên quyết.
“Ba!” Giang Thần Hi cao giọng, bà Giang cũng sửng sốt, nếu tuyên bố chuyện này ra ngoài thì đừng nghĩ đến thanh danh của anh. Cho dù vì lý do gì, chỉ cần người ta biết cha con cắt đứt quan hệ bằng cách công khai thế này thì Giang Thần Hi bị chỉ trích là chuyện không thể tránh.
Xưa nay nước Z coi trọng nhất là đạo hiếu, nếu một người mà ngay cả ba mẹ mình cũng không biết ơn, vậy thì còn có thể trồng cây anh là người tốt đẹp gì? Đạo lý cha mẹ là thiên hạ chính là như thế.
“Lão Giang, ông nói chuyện dễ nghe chút đi, đừng có hở chút là muốn cắt đứt quan hệ, chuyện này có thể nói đùa được sao?”
Ông Giang thở hổn hển, “Tôi không đùa với nó, tôi nghiêm túc, Giang Thần Hi, không phải tôi thương lượng chuyện này với anh, nếu anh còn cần người cha này, còn cần cái nhà này thì chia tay với cô ta ngay.” Sắc mặt Giang Thần Hi lạnh băng, trước kia anh chỉ nghĩ cha mình sẽ phản đối, nhưng không ngờ rằng ông lại nói sẽ cắt đứt quan hệ cha con như thế. Biết rằng dù mình có nói gì cũng vô dụng, thế là đứng lên, “Ba, con sẽ không chia tay với Nhất Ninh, con cũng không thương lượng chuyện này với ba, con biết bây giờ ba không muốn nhìn thấy con, vậy con đi trước đây.”
“Anh... anh... anh là đồ bất hiếu, mày muốn chọc tôi tức chết đúng không?” Ông Giang ôm ngực, nổi giận đùng đùng. Giang Thần Hi mím môi, còn muốn nói gì đó nhưng bị bà Giang cắt lời, “Đừng nói nữa Thần Hi, con đi trước đi.” Anh nhìn mẹ mình rồi đi thẳng ra khỏi nhà.
“Lão Giang, lão Giang.” Có điều, vừa đi đến cửa thang máy thì nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của bà Giang, Giang Thần Hi biển sắc, liền chạy vội vào nhà, chỉ thấy ba mình đã bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, mẹ anh hoảng hốt cầm lọ thuốc định đút thuốc cho ông nhưng cả lọ thuốc lại văng ra đầy đất.