*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kim Ân Hi nghĩ cũng phải, ngay cả cái chết cô còn không sợ, bây giờ còn có gì để sợ chứ. Thế là cổ bèn cầm gương lên soi, trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, thứ duy nhất giống với gương mặt baby của cô trước đây có lẽ là cả hai đều xinh đẹp. Cô sờ lên mặt mình. Eden lẳng lặng nhìn cô. “Ân Hi, rất xin lỗi, hiện giờ anh chỉ có thể giúp em hồi phục đến mức này thôi.” Nếu như có thể, anh cũng muốn trả lại khuôn mặt trước kia cho cô. Nhưng năm đó, cô bị thương quá nặng, chính gương mặt này cũng đã làm anh hao tổn hết tâm tư, cuối cùng phải mời Peter2đến giúp trị liệu.
“Eden, em phải cảm ơn anh mới đúng. Mặc dù hoàn toàn khác với trước đây, nhưng chẳng phải cũng là một khởi đầu hoàn toàn mới sao?” Kim Ân Hi đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, cho nên rất bình tĩnh đón nhận. Tính ra cô là người may mắn, bị thương như thế mà vẫn có thể bình phục được đến mức này. “Vậy bây giờ em muốn đi tìm Daniel sao?” Eden hỏi.
Kim Ân Hi lắc đầu, “Chưa, em muốn đi thăm An trước.” Đây không phải là gần hương tình càng e sợ. Cô và Daniel đã không gặp lại nhau hai năm, mặc dù trong hai năm qua Daniel vẫn độc thân, nhưng thỉnh thoảng cô cũng biết Daniel thường8xuyên hỏi thăm tin tức của cô từ Thẩm Thanh Lan. Thế nhưng cô lại không dám đi gặp anh, chẳng lẽ nghỉ ngơi quá lâu nên lá gan nhỏ đi thật sao?
“Dù sao cũng phải gặp thôi.” Eden nói. Kim Ân Hi cười nhẹ, “Vậy thì muộn chút đi, để em sắp xếp công việc xong đã, ai bảo em là người nhát gan chứ. Dù sao cũng chờ hai năm rồi, chờ thêm cũng chẳng sao mà.”
Cô nhìn Eden, “Ngược lại là anh đó Eden, anh cũng nên tìm ai đó đi.” Trong hai năm qua, Eden vẫn độc thân, phần lớn sức lực vẫn là dành cho cổ và Sicily, chẳng hề để tâm chút nào đến chuyện chung thân đại sự của mình.
Vẻ mặt Eden thản2nhiên, “Bây giờ anh rất ổn, y học mới là tình yêu đích thực của anh.” “Eden, An đã tìm được hạnh phúc rồi, em nghĩ nhất định cậu ấy cũng hy vọng anh cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.” Mặc dù Thẩm Thanh Lan chưa từng nói ra, nhưng Kim Ân Hi biết cô luôn hy vọng Eden có thể buông bỏ tình cảm của anh dành cho cô mà tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình.
“ Ân Hi, hiện giờ anh rất hạnh phúc, bạn bè vẫn sống tốt, đồng thời anh cũng có được hạnh phúc của riêng mình, thấy mọi người hạnh phúc là anh hạnh phúc rồi. Hơn nữa...” Vẻ mặt anh dịu dàng, “Không phải tình cảm nào cũng cần buông2bỏ, để trong lòng thỉnh thoảng nhớ đến cũng là một kết cục tốt.”
“Eden, anh...” “Ân Hi, đừng lo cho anh, anh thật sự rất ổn, mục tiêu duy nhất hiện giờ của anh là trị liệu cho Sicily thật tốt, để cô ấy sớm ngày tỉnh lại.” Kim Ân Hi im lặng nhìn anh, hồi lâu sau mới cụp mắt. Cô nghĩ, cuối cùng cô cũng không thể thay đổi được quyết định của Eden.
“Chừng nào em đi nước 2: Eden chuyển đề tài. Kim Ân Hi ngẫm nghĩ, “Ngay ngày mai, em và An đã lâu rồi không gặp nhau, con trai của An đã ba tuổi, đã cao lắm rồi. Không được, lát nữa em phải mua quà cho An An trước, không biết thằng nhóc thích6gì. Bình thường mấy bé trai đều thích Transformers, em sẽ đi mua Transformers cho thằng nhóc, anh thấy thế nào?” Kim Ân Hi trưng cầu ý kiến của Eden.
“Được, lát nữa anh sẽ đi mua cùng em.”
“Được, Eden, anh muốn đến đó cùng em không?” Hai năm nay, phần lớn thời gian Eden đều ở nước Y, dù ra ngoài cũng là đi giao lưu học thuật, chưa từng đặt chân đến nước Z, nên cũng hai năm rồi không gặp Thẩm Thanh Lan.
Eden lắc đầu, “Anh không đi được, em gửi lời hỏi thăm giúp anh là được.” Ánh mắt Kim Ân Hi hơi tối xuống, khẽ thở dài, “Được rồi, chờ em thay đồ rồi chúng ta đi mua đồ.”
***
Sân bay thủ đổ nước Z. Một cô gái bước ra từ lối ra, tay kéo một va ly hành lý rất lớn, tóc uốn sóng lớn nhuộm màu đỏ rượu, đeo một chiếc kính râm che kín nửa khuôn mặt. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, dễ nhận thấy là tâm trạng đang vô cùng tốt. “Chào cô, đi một mình sao? Muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi, tôi có xe.” Một người đàn ông đi tới bắt chuyện với cô. Cô quan sát người đàn ông từ trên xuống dưới một lượt rồi cười, “Không cần. Bạn trai tôi tới đón.”
Trong mắt người đàn ông ánh lên vẻ tiếc nuối, không ngờ một báu vật thể này mà đã có chủ rồi, haizz, đáng tiếc.
Cô gái vừa đi ra thì liền bị ai đó vỗ vai một cái. Cô quay lại thì thấy một người với khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, khí chất lạnh lùng đang nhìn vào mắt cô, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười ấm áp hòa tan dáng vẻ lành lạnh của cô ấy.
Cô gái tóc xoăn hơi nheo mắt, “Cô là...” “ Ân Hi, vẫn còn muốn đùa à?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên hỏi lại.
Kim Ân Hi thối cười, “Sao cậu nhận ra tớ?” Rõ ràng trước giờ Thẩm Thanh Lan vẫn chưa từng thấy gương mặt này, hơn nữa lúc này cô còn đang hóa trang, muốn dành cho cô ấy một niềm vui bất ngờ. “Vừa nãy Eden đã cho tớ xem hình cậu rồi.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói.
Kim Ân Hi cắn răng, tên phản đồ này. “Đi thôi, đến nhà tớ ở vài ngày trước đã.” “Nhà chính của nhà họ Phó?” Kim Ân Hi vừa đi vừa hỏi.
“Um.”
“Tớ không đi đâu, cậu tha cho tớ đi An, tớ sẽ không đến nhà chính của nhà họ Phó.” Nơi đó là đại viện quân đội, bên trong có thể nhìn thấy quân nhân mặc quân phục ở khắp nơi. Mặc dù cô đã rời khỏi tổ chức, hai năm nay không tiếp xúc với mọi người, nhưng người như bọn họ, trong thâm tâm vẫn có chút cảm giác cự tuyệt không muốn tiếp xúc với quân nhân, cô không muốn ở một nơi mà mình không được tự nhiên.
“An, hay là cậu đưa tớ đến khách sạn đi, tạm thời tớ sẽ ở khách sạn vài ngày.” Kim Ân Hi nói. “Cũng được, tớ có một khu nhà nghỉ trong nội thành, nhưng lâu lắm rồi không có ai ở, chờ tớ kêu người quét dọn rồi cậu vào đó ở.” “Chuyện này không thành vấn đề, cứ quyết định vậy đi.” Kim Ân Hi hết sức hài lòng với sự sắp xếp này, “Có điều, tớ muốn đến thăm An An một lát, đã lâu rồi tớ không gặp thằng bé.”
“Được, trưa nay đến nhà tớ ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ đưa cậu đến khách sạn, có ý kiến gì không?” “Chuyện này thì tớ không có ý kiến.” Đương nhiên An An không nhận ra Kim Ân Hi, nhưng nghe Thẩm Thanh Lan nói đây là bạn của cô thì liền gọi là chị xinh đẹp, khiến Kim Ân Hi hớn hở, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Thanh Lan với ý “Cậu xem, tớ lớn hơn cậu mà vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn cậu này.”
Thẩm Thanh Lan liếc cô một cái, lạnh lùng cụp mắt, ha ha, đây là chuyện đáng kiêu ngạo vậy sao? An An gọi tớ là mẹ, gọi cậu là chị, vậy có phải cậu nên gọi tớ là gì không? Kim Ân Hi thật sự không nghĩ đến chuyện này, vẫn đang vui vẻ vì cách xưng hô của An An với mình.
Cậu bé ôm cô vì đã mua Transformers cho cậu, lời khen từ cái miệng nhỏ nhắn mới mát lòng mát dạ làm sao, khiến cho cô cười hớn hở không ngậm miệng được.
Thẩm Thanh Lan nhìn mà lắc đầu, hai năm không gặp, trí thông minh của cô nàng đã giảm xuống rồi, ấy thế mà lại bị một đứa bé dỗ dành đến ngơ ngẩn.
“Ông nội, đây là bạn của cháu...” Bỗng nhiên Thẩm Thanh Lan không biết phải gọi Kim Ân Hi là gì. Trước đây Phó lão gia từng gặp cô ấy, đương nhiên nhận ra cô. Nếu tiếp tục gọi bằng cái tên Kim Ân Hi thì sẽ không giải thích được vì sao khuôn mặt cô thay đổi.
“Chào ông ạ, cháu tên là Rolla.” Kim Ân Hi cướp lời.
Phó lão gia cười tít mắt, “Chào cháu, ha ha, đến nhà đừng khách sáo, cứ xem như nhà mình.”
“Cảm ơn ông ạ, chắc chắn cháu sẽ không khách sáo.” Kim Ân Hi cười nhẹ.
Ăn xong bữa trưa ở nhà họ Phó, Thẩm Thanh Lan mới đưa cô đến khách sạn.
“Ân Hi, ba ngày nữa là tiệc rượu chúc mừng của tập đoàn quân Lan, Daniel cũng tới, cậu chuẩn bị xong chưa?” Trên đường đến khách sạn, Thẩm Thanh Lan chợt nói. Kim Ân Hi khẽ giật mình, “Anh ấy cũng tới sao?” Không ngờ lại nhanh như vậy.
“Ừm, hai năm nay anh trai tớ luôn muốn tiến quân vào thị trường nước Y, do đó mới hợp tác với Daniel, tiệc rượu lần này là chúc mừng việc chính thức thành lập chi nhánh phân phối ở nước Y.” Thẩm Thanh Lan giải thích. “An, tớ hơi sợ.” Kim Ân Hi bỗng hạ giọng, “Cậu nói xem anh ấy có thích dáng vẻ bây giờ của tớ không? Có thể anh ấy sẽ hoàn toàn không nhận ra tớ.”
Thẩm Thanh Lan quay sang nhìn cô, “ Ân Hi, cậu trở nên không tự tin thể này từ khi nào vậy? Cứ xem như anh ấy không nhận ra cậu, vậy thì hai người làm quen lại lần nữa, một khởi đầu hoàn toàn mới không phải càng tốt hơn sao?” Thấy dáng vẻ lo được lo mất của cô, Thẩm Thanh Lan khuyên nhủ.
Kim Ân Hi nghĩ cũng phải, “Cậu nói có lý, chẳng qua là gặp lại nhau mà thôi, có gì phải sợ chứ, nếu anh ấy dám không nhận ra tớ, hừ hừ, xem tớ trừng trị anh ấy thế nào. Mà An này, nói rõ trước, cậu không được nói cho anh ấy biết trước đó.” Sau khi nghĩ thông, Kim An Hi liên khôi phục lại tâm trạng tươi vui.
“Được.”