*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chuyện này rất phổ biến trong giới của các cậu mà, cậu cảm khái làm gì.” Phương Đông nói, “Tớ đã xem qua tác phẩm mà cô gái đó diễn rồi. Nói thật, diễn xuất cũng được, nhưng chỉ là tạm được thôi, chứ tuyệt đối không tính là giỏi.”
Mấy năm nay, Vu Hiểu Huyên quả thật có rất nhiều tài nguyên. Có Hàn Dịch nâng đỡ, những người khác chắc chắn cũng sẽ nể nang cô. Nhưng tất cả những điều đó cũng không thể phủ nhận những cố gắng của cô. Mặc dù Vu Hiểu Huyên không xuất thân chính quy, nhưng có đạo, Hàn Dịch đã bí mật mời bậc thầy chuyên môn về để chỉ dạy cho cô. Chỉ một biểu cảm, một động tác mà có khi cô phải tập đi tập lại2trên mười mấy tiếng, thường xuyên đến nửa đêm vẫn còn học thoại. Không phải ai cũng có thể kiên trì như thế. Nhiều người chỉ thấy cô nở mày nở mặt, sự nghiệp ngày một phát triển, nhưng lại mấy ai thấy được những cố gắng sau lưng cô.
“Có lẽ là có công ty khác chiêu mộ cô ta.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên lên tiếng, thường ngày cô cực ít quan tâm đến ngành giải trí, cùng lắm là thỉnh thoảng đọc tin tức về Vu Hiểu Huyên, ngay cả Weibo của cô cũng rất ít khi cập nhật trạng thái mới. Từ Hướng Tiền hết cách, đành phải lấy danh nghĩa của studio, lên lịch đăng ít thông tin liên quan đến cô, nhưng phần lớn đều không có ảnh chụp của cô, mà cùng8lắm chỉ là hai tấm ảnh chụp nghiêng không rõ mặt, để cô dần ít xuất hiện trước mắt công chúng. Tuy vậy, nhưng độ hot của Thẩm Thanh Lan vẫn không giảm, ai bảo tranh cổ vẽ rất có giá trị chứ. Hơn nữa tác phẩm để đời của cô cực ít, nhưng mỗi bức đều là tuyệt phẩm, đương nhiên khiến người ta càng chú ý đến cô hơn.
Vu Hiểu Huyên búng tay, “Đúng là vẫn bị Thanh Lan đoán trúng. Sau khi cô ta hủy hợp đồng thì chị Linda cũng nghi ngờ như thế, nên đã cho người đi điều tra cô ta. Quả nhiên, chị ấy phát hiện cô ta tiếp xúc với một người từ công ty giải trí đối thủ. Có điều, cậu tuyệt đối không ngờ được đối phương là2ai đâu.”
“Là ai?” Thẩm Thanh Lan rất phối hợp hỏi.
Vu Hiểu Huyên hừ một tiếng, “Tổ Linh Nhi, chuyện cô ta quyến rũ Hàn Dịch năm đó được công ty giấu nhẹm. Không biết cô ta vớ được một ông chủ lớn từ bao giờ. Người đó còn cam lòng bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường vi phạm hợp đồng cho cô ta rời khỏi công ty. Mấy năm nay, cô ta cũng coi như có chút danh tiếng.”
Người trong giới đều biết Vu Hiểu Huyên và Tô Linh Nhi bất hòa, đây cũng coi như là chuyện rõ như ba ngày. Đương nhiên nguyên nhân là gì thì chắc chắn không ai không biết, mà Tô Linh Nhi cũng không có mặt mũi nào để nói. Mọi người đều suy đoán có lẽ hai2người đã mâu thuẫn từ trước khi ra mắt.
Thẩm Thanh Lan và Phương Đồng vốn không có ấn tượng với Tổ Linh Nhi. Những Thẩm Thanh Lan vẫn nhắc nhở, “Hiểu Huyên, cậu cố gắng đừng đắc tội với những người trong giới này. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Chẳng may người ta dùng chút thủ đoạn thì cậu tránh cũng không thoát nổi.” Tính tình của Vu Hiểu Huyên quá ngay thẳng, nên có một vài việc vẫn thể hiện ra mặt. Mấy năm qua, mặc dù cô đã có tiến bộ, nhưng vẫn kém xa những kẻ đã lăn lộn trong vũng nước đục kia.
“Thanh Lan, tớ biết cậu lo lắng cho tớ. Bây giờ tớ đã quen với giới này, cũng kiềm chế ít nhiều rồi. Đeo mặt nạ giả dối để6làm người, ai mà chẳng biết chứ. Tớ cũng rất ít khi đắc tội với người khác, trừ Mina Đường và Tô Linh Nhi.” Nhưng Mina Đường đã mai danh ẩn tích. Vốn dĩ Vu Hiểu Huyên không để tâm đến người này, chỉ ghét là đã giải quyết xong Mina Đường, thì bây giờ lại xuất hiện Tô Linh Nhi. “Cậu biết thì tốt! Người của công chúng cần nhất là chú ý đến hình tượng của mình. Mỗi hành động và lời nói thường ngày của cậu phải càng cẩn thận hơn.” Thẩm Thanh Lan căn dặn. Vu Hiểu Huyên gật đầu liên tục, không hề mất kiên nhẫn. Chợt, cô đột nhiên nhìn về một phía rồi chỉ vào bóng lưng Kim Ân Hi ở phía xa: “Ủa, cô gái kia là ai vậy?” Đêm nay, Kim Ấn Hi diện một bộ lễ phục màu đỏ rực, quả thật rất bắt mắt. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên, “Đó là bạn của tớ, Rolla.” Đúng lúc này, Kim Ân Hi chợt quay lại nhìn thoáng về phía Thẩm Thanh Lan. Mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, “Thanh Lan, cô bạn này của cậu đẹp quá, mới quen sao? Trước đây tớ chưa gặp cô ấy bao giờ.” “Quen trước khi ra nước ngoài, có điều không liên lạc thường xuyên, đúng lúc cô ấy đến thủ đô chơi mấy hôm, nên tớ mời cô ấy đi cùng.” “À, chẳng trách trồng lạ vậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Thanh Lan, sao bên cạnh cậu toàn là người đẹp vậy.”
Phương Đông cười, “Hiểu Huyên, cậu khen người ta mà cũng không quên khen mình nhỉ.”
“Tớ nói sự thật thôi mà, người ta đây nói đúng sự thật, tớ vốn cũng rất xinh đẹp mà.” Vu Hiểu Huyên không hề khiêm tốn chút nào.
Thẩm Thanh Lan cười nhẹ một tiếng. Điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra nhìn thoáng qua, là Phó Hoành Dật gọi tới. Cô lắc điện thoại, ra hiệu với Phương Đông và Vu Hiểu Huyên là mình đi ra ngoài nghe, rồi ra khỏi sảnh tiệc.
“Hoành Dật.”
“Sao lâu vậy mới nghe máy?” Phó Hoành Dật lấy làm lạ. “Hôm nay công ty anh trai em tổ chức tiệc rượu chúc mừng nên em đến chơi, vừa rồi ở bên trong hơi ồn.” Thẩm Thanh Lan giải thích, rồi nghiêng tai nghe ngóng Phó Hoành Dật ở đầu dây bên kia. Thấy bên anh rất yên tĩnh, cô bèn hỏi, “Anh về ký túc xá rồi sao?”
“Không, anh về nhà.”
Thẩm Thanh Lan hơi ngạc nhiên, “Anh nghỉ phép ạ?” Trước đó Phó Hoành Dật không nói là sắp về, nếu không thì cô đã chẳng tới dự buổi tiệc rượu này. “Đổn định cho em một bất ngờ” Phó Hoành Dật bình thản nói. Chưa đầy hai ngày nữa là sinh nhật của cô rồi. Năm trước và năm ngoái, vì anh bận việc nên không thể về đón sinh nhật với cô, năm nay bất kể thế nào cũng không thể bỏ lỡ.
Thẩm Thanh Lan không nhớ ra sinh nhật, chỉ nghĩ Phó Hoành Dật được nghỉ định kỳ như bình thường. Bấy giờ là cuối tháng, anh nghĩ cũng là chuyện thường. Nhưng anh đã về một chuyển vào dịp sinh nhật An An rồi, cô tưởng tháng này anh sẽ không về nữa.
“Vậy bây giờ em sẽ về nhà ngay.” Cô nói ngay lập tức. “Không cần, đã ra ngoài rồi thì chơi cho thật vui đi, khi nào tàn tiệc anh sẽ tới đón em, em lái xe đi hả?”
“Vâng, em lái xe đi.”
“Vậy em cứ chơi đi, khi nào sắp kết thúc thì gọi cho anh.”
Thẩm Thanh Lan nhớ lại Kim Ân Hi vẫn còn ở trong phòng tiệc, suy cho cùng cô cũng không thể rời đi lúc này. Sau khi cúp máy, cố định trở vào trong, bây giờ cô đang đứng ở ngã rẽ. Nhưng cô còn chưa kịp đi thì đã nghe thấy tiếng cãi vã của một nam một nữ.
“Anh thật sự làm thể với em sao?” Đây là giọng của cô gái.
“Tôi đã sớm nói với cô là tôi có vợ rồi, tôi rất yêu vợ tôi. Tôi và cô hoàn toàn không có kết quả đâu. Cô bám theo tôi lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn không muốn từ bỏ ư?” Lần này là giọng của đàn ông. Giọng nói đó vừa cất lên, Thẩm Thanh Lan liền ngây người. Bởi vì người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Lý Bác Minh, chồng của Phương Đông. Cô vốn định đi, nghe thể thì lập tức đứng lại, lặng lắng nghe hai người họ cãi vã.
“Vậy anh giải thích thể nào về đêm đó? Chẳng lẽ anh không định chịu trách nhiệm với em?” Giọng cô gái rất đau khổ.
Lý Bác Minh hừ lạnh, “Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ trong lòng phải cô biết rõ hơn tôi chứ.”
“Lý Bác Minh, anh có biết rằng em đã mang thai rồi không?” Cô gái kia gào lên, “Đây là con của anh.” Vẻ mặt Lý Bác Minh khẽ thay đổi, nhưng vẫn rất lạnh, “Đồng Vận Thi, cô đủ rồi đấy. Đứa bé này vốn không phải con tôi, cô tưởng tôi sẽ tin cô sao?” Đồng Vận Thi khó tin nhìn anh, “Anh nói vậy là sao? Anh nghĩ em tùy tiện lên giường với đàn ông rồi đổ vỏ cho anh phải không? Đêm đó người đi cùng em là anh mà, em nhớ rất rõ.”
“Tôi nói lại lần cuối cùng, đêm ấy đúng là tôi có xuất hiện ở khách sạn đó, cũng ở đó một đêm, nhưng tôi ngủ một mình. Tôi không hiểu tại sao cô lại cứ nói người đi cùng với cô đêm đó là tôi.”
“Lý Bác Minh, anh là đồ khốn nạn! Anh có tin tôi sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho vợ anh biết không, rằng anh nhân lúc cô ta mang thai mà ra ngoài tìm gái.” Đồng Vận Thi tức giận bởi thái độ lạnh lùng của Lý Bác Minh. Cô ta tưởng Lý Bác Minh là người đàn ông có trách nhiệm, những tưởng rằng chỉ cần ngủ với anh ta thì anh ta sẽ ly hôn với Phương Đồng để đến với mình. Nhưng không ngờ, người đàn ông này kéo quần lên là lập tức chối bay biến, hoàn toàn không có ý định thừa nhận đã ngủ với cô ta một đêm. Bây giờ cô ta mang thai, vậy mà anh ta lại nói đứa bé này là của người khác.
Lý Bác Minh lạnh lùng, “Cô dám!”
“Anh thử xem tôi có dám không? Anh đã dám làm thì phải dám thừa nhận chứ. Bây giờ muốn phủ nhận, vậy tại sao khi ngủ với tôi lại không nghĩ tới hậu quả? Phải, là tôi thích anh, là tôi tự nguyện lên giường với anh, nhưng Lý Bác Minh à, anh không cho tôi sống dễ chịu thì cũng đừng hòng tôi sẽ để gia đình anh hạnh phúc.” “Đồng Vận Thi, cô cứ thử xem! Chỉ cần có dám nói nửa chữ với Đồng Đồng thì cái công ty nhỏ của ba cô sẽ lập tức hóa thành hư không! Tôi nói được thì sẽ làm được.” Lý Bác Minh tàn nhẫn nói. Trước giờ Đồng Vận Thi chưa từng thấy anh độc ác thế này, nên trong thoáng chốc hơi sợ hãi. Cô ta sững sờ đứng đó, hồi lâu sau mới phản ứng được, bèn quay người bỏ chạy. Lý Bác Minh đứng yên tại chỗ, ánh mắt rã rời.
Anh hơi bực bội, muốn hút thuốc, nhưng đút tay vào túi mới nhớ ra vì Phương Đồng mang thai nên trên người anh chẳng có điều thuốc nào. Anh bực mình vò đầu rồi định trở lại sảnh tiệc. Vừa rẽ, anh liền thấy Thẩm Thanh Lan đang đứng đó, đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, ánh mắt anh lập tức thay đổi, “Thanh... Thanh Lan, sao cô lại ở đây?”