Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 592



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Gọi em mấy lần rồi mà em không có phản ứng, em đang nghĩ gì đấy?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không có gì.” Nhìn vẻ mặt của cô, Phó Hoành Dật liền hiểu ra, “Em lo chuyện của Kim Ân Hi?”

Thấy Phó Hoành Dật đã đoán được, Thẩm Thanh Lan cũng không giấu nữa, kể lại cho anh nghe, “Anh nói em giấu Daniel như vậy có đúng không?”

“Đây là chuyện của Kim Ân Hi và Daniel, em xen vào cũng không hay. Kim Ân Hi làm như vậy tất nhiên là có cách nghĩ của cô ấy, em không cần suy nghĩ nhiều.”

Thẩm Thanh Lan nghĩ cũng đúng, nhìn thời gian thì vẫn còn sớm, “Hiếm khi rảnh rỗi, chúng ta dẫn An An đi xem phim đi.”

Phó Hoành Dật nhướng mày, “Anh2tưởng em sẽ nói hai chúng ta đi xem phim.” Thẩm Thanh Lan vỗ anh một cái, đêm qua đã bỏ con trai ở nhà rồi, nếu hôm nay hai người lại ra ngoài, thì có lẽ khi về An An sẽ khóc mất. An An nghe nói được đi xem phim thì rất vui vẻ, sau đó ôm cổ Mập Mạp, “Ba, con có thể dẫn Mập Mạp đi cùng không?” “Không được, Mập Mạp chỉ có thể đợi ở nhà.” Phó Hoành Dật nói. An An khó hiểu, “Vì sao không được? Mập Mạp là bạn của con, lần trước mẹ dẫn con đi chơi, con cũng dẫn Mập Mạp theo.” Tình cảm giữa An An và Mập Mạp rất tốt, có thể nói là gắn bó như hình với bóng.

“Nếu chúng ta8đi ngoại thành chơi thì có thể dẫn theo Mập Mạp. Trong rạp chiếu phim có nhiều người, Mập Mạp sẽ dọa bọn họ sợ, chú cảnh sát sẽ tới bắt Mập Mạp. Con muốn nhìn Mập Mạp bị bắt sao?” Phó Hoành Dật kiên nhẫn giải thích.

An An vẫn chưa hiểu, “Tại sao chú cảnh sát muốn bắt Mập Mạp? Mập Mạp rất ngoan, sẽ không cắn người.” “Chúng ta là người nhà của Mập Mạp, tất nhiên biết nó không cắn người, thế nhưng người bên ngoài không biết, bọn họ nhìn vóc dáng lớn của Mập Mạp sẽ sợ, nhất là những người bạn nhỏ.” An An cái hiểu cái không, có điều cũng nghe rõ, xem phim là không thể dẫn Mập Mạp theo. Cậu nhóc ngửa đầu nhìn ba, “Ba,2không phải ba là quân nhân sao? Ba bảo chú cảnh sát đừng bắt Mập Mạp được không?”

Phó Hoành Dật ngồi xổm người xuống, đối mặt với An An, “Ba là quân nhân, nhưng ba không thể không nghe lời chú cảnh sát.”

An An thấy thật sự không thể dẫn Mập Mạp cùng đi, đành phải từ bỏ, “Vậy được rồi, lần sau con có thể dẫn Mập Mạp đi chơi không?”

“Vậy phải xem là đi chỗ nào, nếu đi nơi ít người thì có thể dẫn Mập Mạp theo, nhưng nếu đi nơi nhiều người thì không thể, bởi vì người khác sẽ sợ Mập Mạp, con hiểu chưa?” Phó Hoành Dật chậm rãi giải thích từng vấn đề một. Tuy An An còn nhỏ, nhưng có một số tư tưởng phải dẫn đường2cho cậu từ nhỏ, hình thành cho cậu tác phong và thói quen, đây cũng là tư tưởng giáo dục của Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan dành cho An An.

“Con hiểu rồi.” An An gật đầu, sau đó vuốt đầu Mập Mạp, nói: “Mập Mạp, lần này tớ không dẫn cậu đi, lần sau tớ theo ba mẹ ra ngoài chơi, tớ nhất định sẽ dẫn theo cậu, cậu chờ tớ trở lại, tớ sẽ kể cho cậu nghe tớ xem phim gì, có được hay không?”

Mập Mạp gâu gâu gâu vài tiếng, giống như đang đáp lại lời nói của An An. An An nở nụ cười, ôm cổ Mập Mạp, dùng sức cọ cọ rồi mới mới nắm tay Phó Hoành Dật, nói: “Ba, chúng ta đi thôi.” Có vài bộ6phim hoạt hình đang chiếu, Thẩm Thanh Lan chọn một bộ tương đối thích hợp với độ tuổi của An An, một nhà ba người đi vào rạp chiếu phim. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật không có cảm xúc gì với phim hoạt hình, còn An An lại xem hăng say, lúc từ rạp chiếu phim đi ra mà vẫn còn nói với Thẩm Thanh Lan về tình tiết trong phim, xem ra vô cùng vui vẻ. “Mẹ, lần sau chúng ta trở lại xem phim nữa, được không? Cái này hay quá, con thích lắm.” An An năn nỉ Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Có thể nhưng có một điều kiện, đó là con phải nghe lời.” An An lập tức đồng ý rất, sau đó lại nói: “Tối nay con có thể ngủ chung với mẹ không?” “Có thể.”

“Không được.” Giọng của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật gần như vang lên cùng lúc.

An An nhìn cha, lại nhìn mẹ, sau đó nhìn cha, cuối cùng đặt ánh mắt lên người mẹ, “Mẹ, con có thể ngủ chung với mẹ không?” Tất nhiên Thẩm Thanh Lan sẽ không từ chối yêu cầu của con trai, “Có thể Phó Hoành Dật nghe vợ trả lời, vẻ mặt hơi trầm xuống. An An không hề nhận thấy vẻ mặt cho mình xu xuống, dọc theo đường đi đều ríu ra ríu rít nói về tình tiết trong phim với Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan biết rất rõ ràng Phó Hoành Dật ghen tỵ, lại không thèm quan tâm tới anh mà tiếp tục trò chuyện với con. Tuy cô không tập trung xem phim lắm, nhưng những tình tiết quan trọng thì cô vẫn nhớ rõ. Phó Hoành Dật nhìn cảnh tượng này qua gương chiếu hậu, trong lòng càng than thở, quả nhiên người có địa vị thấp nhất trong nhà gia đình là anh, bây giờ trong mắt Thẩm Thanh Lan chỉ có con trai chứ nào có anh. Về đến nhà, An An chạy đi chơi cùng Mập Mạp, Thẩm Thanh Lan vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng anh đâu, đi vào phòng ngủ mới thấy anh đứng ngẩn người trước cửa sổ.

Cô đi tới, đứng sau lưng anh, “Giận à?”

Phó Hoành Dật không nói lời nào, Thẩm Thanh Lan kéo tay áo của anh, “Anh ghen với con trai thật đấy à?” Cô vừa bực mình vừa buồn cười.

Phó Hoành Dật nhìn cô với ánh mắt u oán, “Sáng sớm em còn nói anh quan trọng hơn con trai.” Anh phát hiện không chỉ đàn ông nói một đằng nghĩ một nẻo mà phụ nữ cũng giống vậy, nhất là người trước mắt này.

“Vợ, em không thể dùng xong rồi bỏ.” Sắc mặt Thẩm Thanh Lan đỏ rồi lại đen, cô trừng Phó Hoành Dật, “Nói linh tinh gì đấy?”

Phó Hoành bật cười không nói, chỉ là nhìn Thẩm Thanh Lan... Ừ, nhìn Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt có thâm ý, phần cổ kia...

Thẩm Thanh Lan hừ lạnh, xoay người toan bỏ đi, người đàn ông này lại bắt đầu nổi máu lưu manh, da mặt của cô không chịu nổi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.