Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 639: Trời sinh một cặp (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tay cô ta đặt trên bụng, đột nhiên lòng bàn tay cảm nhận được một tác động mạnh, là đứa bé đá vào bụng cô ta. Vành mắt của Đồng Vận Thi đỏ hoe. Bác sĩ thấy vậy thì vội khuyên nhủ, “Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường. Người ta nói đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành. Có chuyện gì, thì hai vợ chồng nên ngồi xuống nói chuyện với nhau, đừng mang con cái ra làm trò đùa. Trẻ con vô tội.”

“Hơn nữa tôi thấy thai nhi phát triển rất tốt, thời gian cô mang thai chắc đã được chăm sóc rất chu đáo, gia đình cô vẫn quan tâm đến cô. Bây giờ chỉ vì2có mâu thuẫn với chồng mà cô phá thai, như vậy thì thật sự là bồng bột. Tôi khuyên cô nên trở về và suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc nên giữ hay bỏ đứa bé này.” Đổng Vận Thi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ rồi về nhà, ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha một lúc lâu.

Cô ta muốn bỏ đứa bé này, bởi vì nó không phải là cốt nhục của Lý Bác Minh, mà là một con hoang của một kẻ xa lạ. Cô ta sợ rằng mỗi lần nhìn thấy đứa bé này, cô ta sẽ lại nhớ đến cái đêm mình lên nhầm giường đó. Sự tồn tại của đứa bé này từng8giây từng phút đểu nhắc nhở cô ta về những sai lầm của mình. Vừa nghĩ tới một cuộc sống như vậy, Đồng Vận Thi đã cảm thấy tuyệt vọng. Thay vì hối hận về sau, chi bằng bây giờ kết thúc nó. Nhưng đúng như lời của bác sĩ và bác gái kia đã nói, đứa bé đã năm tháng, nó đã thành hình trong bụng cô ta. Thậm chí, cô ta còn có thể cảm nhận được các cử động của đứa bé, chắc đứa bé cũng cảm nhận được suy nghĩ của cô ta. Lúc ở bệnh viện, nó đã đạp một cái, có phải là muốn nói với cô ta rằng nó không muốn cứ thế rời6khỏi thế giới này, mà muốn đến thế giới xem một chút không?

Hơn nữa trong mấy tháng qua, khi Lý Bác Minh không muốn gặp cô ta, thậm chí chán ghét cô ta, chỉ có đứa bé này ở bên, nghe cô ta nói về Lý Bác Minh mỗi ngày. Rằng anh tốt đẹp ra sao và rằng họ quen biết nhau và hợp nhau như thế nào. Chính đứa bé này cùng cô ta vượt qua quãng thời gian khó khăn đó.

Đồng Vân Thi bật khóc, nhìn giấy kết quả xét nghiệm DNA và kết quả kiểm tra mà cô ta đặt bừa trên bàn, thấy ba chữ Đinh Minh Huy và cả ảnh của một người đàn ông phía3trên, vành mắt cô ta lại lập tức đỏ ngầu, ánh mắt đầy căm hận. Nếu không phải tại người đàn ông này, nếu không phải là hắn thì cô ta đã không bị thảm thế này.

Dống Vận Thi chuyển tất cả sự thù hận trong lòng mình sang Dinh Minh Huy.

Trong kết quả xét nghiệm DNA không có ghi địa chỉ của Đinh Minh Huy, nhưng Đồng Vận Thi vẫn có cách tìm ra anh ta.

Đêm qua, Đinh Minh Huy đã ngủ lại trong quán bar. Từ khi Ninh Kha đòi ly dị, hắn ta gần như không bước vào cửa nhà họ Ninh. Mỗi ngày, nếu không phải ở trong quán bar thì chính là khách sạn, ban ngày5buông thả, ban đêm phóng túng, thậm chí chẳng thèm đến công ty. Dù sao, hắn cũng chỉ là một phó Giám đốc trên danh nghĩa, có đi làm hay không đều như nhau thôi. Đi đến đó, người khác cũng chỉ coi hắn là một trò hề. Cả người Đinh Minh Huy nồng nặc mùi rượu ra khỏi quán bar. Hôm nay, hẳn phải trở về nhà họ Ninh. Tiền trên người hắn đã sắp hết, hẳn phải về đó yêu cầu Ninh Kha đưa tiền. Kết quả, vừa mới ra ngoài đã bị một người phụ nữ to bụng chặn lại. “Anh là Đinh Minh Huy?” Đồng Vận Thi hỏi người đàn ông đối diện. Đinh Minh Huy nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mắt, “Đúng, cô là ai?” Tối ngày mười lăm tháng tư, anh có qua đêm ở khách sạn Poland không?” Đông Vận Thi vào thẳng vấn đề. Cô ta vẫn ôm hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng Lý Bác Minh đã hiểu lầm. Đinh Minh Huy nhìn người phụ nữ như bị tâm thần trước mắt. Tự dưng lại hỏi anh ta đã qua đêm ở đầu vào ngày mười lăm tháng tư, không phải bị tâm thần thì là gì? Hắn lướt qua Đồng Vận Thi toan bỏ đi, nhưng cô ta ngăn hắn lại, “Vào tối ngày mười lăm tháng tư, anh có ở khách sạn Poland không?”

Đinh Minh Huy tỏ vẻ thờ ơ, “Cô là ai?” “Anh chỉ cần trả lời tôi, đêm đó anh có ở đó hay không? Có phải ở phòng 1806 không?” Khi Đinh Minh Huy vừa nhìn thấy Đồng Vận Thi thì đã cảm thấy cô gái này hơi quen, nhưng không thể nhớ ra mình đã gặp cô ta ở đâu. Lúc này nghe cô ta nhắc tới phòng 1806, trong đầu dường như có chút ấn tượng. Lẽ nào đây là người phụ nữ đêm đó?

Khó trách Đinh Minh Huy có ấn tượng với Đổng Vận Thi. Đêm hôm đó họ thật sự đã rất nhiệt tình, vô cùng triền miên, anh ta muốn quên cũng khó. Có ở đó hay không thì liên quan gì tới cô?” Đinh Minh Huy hỏi ngược lại. Tất nhiên là có liên quan! Đồng Vận Thi gào thét trong lòng. Thật ra khi vừa nhìn thấy Đinh Minh Huy, Đồng Vận Thi đã lập tức mất hết hy vọng. Một người đàn ông say rượu, không, người đàn ông say bí tỉ nhếch nhác thế này, lại là cha ruột của con cô ta.

Giờ phút này, Đồng Vận Thi chỉ cảm thấy số phận lại trêu ngươi cô ta một lần nữa. Tại sao lại phải là người này? “Là tôi thì sao? Không phải tôi thì sao?” Đinh Minh Huy dửng dưng hỏi. Đồng Vận Thi cắn mạnh môi, mãi đến khi bật máu, thì sự tuyệt vọng trong lòng cô ta cũng sụp đổ. Cô ta chỉ muốn lập tức xong đến xé xác Đinh Minh Huy ra. Chính người đàn ông này đã hủy hoại cuộc đời cô ta.

Đinh Minh Huy đột nhiên tiến đến một bước, khẽ cúi đầu, mờ ám nói, “Sao nào, nhớ tôi à?”

Đồng Vận Thi lùi lại một bước, khiếp sợ nhìn anh ta. Đinh Minh Huy mỉm cười, “Vừa rồi tôi không nhớ ra ngay được, nhưng bây giờ thì nhớ rồi. Đừng ngạc nhiên như vậy, đêm đó tôi say, nhưng không mất trí.” Hắn đã từng ngủ với rất nhiều phụ nữ, nhưng không mấy ai khiến hắn có ấn tượng sâu sắc. Vừa hay, Đồng Vận Thi là một trong số đó. Thế nên, người đêm hôm đó thật sự là anh sao?” Đổng Vận Thi lạnh lùng hỏi. Đinh Minh Huy nhún vai, đột nhiên mỉm cười, “Đúng vậy. Hôm nay cô đến tìm tôi, có phải là muốn làm nữa không? Thật ra tôi cũng không quan tâm, chỉ không biết là có...” Anh ta đưa mắt nhìn xuống cái bụng cao vút của Đồng Vận Thi vài giây, hàm ý vô cùng lộ liễu. Mặt Đồng Vận Thi đầu tiên là tái đi, sau đó tối sầm lại. Người đàn ông này thật sự là một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ.

Lưu manh thì thôi đi, lại còn là một kẻ lừa đảo trơ tráo đã kết hôn.

Đổng Vận Thi lại thấm than thở mình thật xui xẻo. Người đàn ông mà cô ta thích đã kết hôn với người khác, còn cô ta thì lên giường với một người đàn ông xa lạ, và lại để mình mang thai. Buồn cười hơn nữa là cô ta còn nghĩ rằng đứa bé này là của Lý Bác Minh. Bây giờ, chắc hẳn trong mắt Lý Bác Minh, cô ta chính là loại phụ nữ lẳng lơ dễ dãi. Về sau càng khiến Đổng Vận Thi không thể nào chấp nhận được, mà tất cả những điều đó đều là do người đàn ông trước mặt gây ra.

“Tôi có thai rồi, đứa bé là của anh.” Đông Vận Thi dứt khoát nói.

Đinh Minh Huy cười giễu, “Cô ả, mặc dù tôi rất hài lòng với sự phục vụ của cô vào đêm đó, nhưng tôi cũng không phải là một đứa bé ba tuổi, cô nói cái gì thì tôi liên tin chắc? Loại gái ngành như cổ mà dám nói đứa bé trong bụng là của tôi, cố chắc chứ?”Hắn ta vẫn nghĩ rằng Đồng Vận Thi là gái. Hiểu ra ý của hắn, sắc mặt Đồng Vận Thi tối sầm, “Anh mới là gái ngành, cả nhà anh mới là gái ngành.”

“Ôi chao, sao cô lại chửi người ta vậy?” Đinh Minh Huy nhíu mày. Đừng nói là chửi, lúc này trong lòng Đồng Vận Thi còn muốn giết người.

Vì anh mà tôi có thai, anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này.” Sau khi nhìn thấy Đinh Minh Huy, trong lòng Đồng Vận Thi đã đưa ra quyết định, Đứa bé không thể có một người cha như vậy, cho nên tuyệt đối không thể giữ lại. Nhưng cô ta cũng không thể chịu thua thiệt vô ích. Người đàn ông này nhất định phải bồi thường cho cô ta. Hắn không phải là phó Giám đốc của tập đoàn quốc tế Song Thành sao, chắc không ít tiền đâu nhỉ, vậy thì bồi thường tiền là được.

Đinh Minh Huy cười lạnh, ánh mắt nhìn Đổng Vận Thi như nhìn một kẻ ngốc, “Loại chuyện tối cầu cô cũng thế này, bản thân cô không biết dùng biện pháp an toàn sau khi xong việc thì thôi đi, lại còn trách tôi? Điều khiến tôi khó hiểu hơn nữa là, tôi ngủ với nhiều người như vậy, chưa từng có ai chạy đến nói với tôi rằng họ đã mang thai con của tôi, cô... Không phải cô lên giường với ai để chửa hoang, sau đó không tìm được người để lừa gạt tổng tiền, cho nên muốn đổ lên đầu tôi đấy chứ?” Đồng Vận Thi cũng không mong Đinh Minh Huy tin mình ngay lập tức. Dù sao, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không tin. Thử nghĩ xem, có người phụ nữ nào phong lưu một đêm mà để có thai với đối phương chứ?

Đổng Vận Thi không nóng vội, lấy kết quả xét nghiệm DNA trong túi ra, “Đây là báo cáo xét nghiệm DNA của đứa bé trong bụng tôi và anh, anh tự xem đi.” Đinh Minh Huy không nhận lấy, hai tay đút vào túi, lạnh lùng nói, “Ai biết tờ kết quả này của cô là thật hay giả chứ? Tôi thừa nhận đêm đó tôi có ngủ với cô, nhưng ai biết liệu đứa bé trong bụng cổ có phải là của tôi hay không? Tôi sẽ không nhận nó.” Theo cách nhìn của Đinh Minh Huy, Đồng Vận Thi là một ả đàn bà lẳng lơ, hắn muốn ngủ thì ngủ. Bây giờ đột nhiên cô ta lại chạy đến và nói với hắn rằng đứa bé trong bụng là của hắn, muốn hắn chịu trách nhiệm. Đúng là chuyện nực cười! Tuy Đinh Minh Huy không có con, nhưng cũng không đến mức tùy tiện nhận con. Đồng Vận Thi lạnh lùng nhìn Đinh Minh Huy, “Vậy là anh định không nhận phải không?” Đinh Minh Huy nhún vai, “Nó vốn không phải là con tôi, tất nhiên tôi không thể nhận rồi.” Nói xong, hắn ta nhấc chân toan bỏ đi.

Đồng Vận Thi nhìn theo bóng lưng Đinh Minh Huy, ánh mắt đầy lạnh lùng và căm hận. Cô ta đã đoán trước sẽ thế này, nhưng không sao, Đinh Minh Huy không quan tâm, không nhả tiền thì tự động sẽ có người nhả tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.