Không có chứng cứ? Đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Lan lóe lên, trong lòng đã có tính toán.
Dẫn Vu Hiểu Huyên tới khu phố ăn vặt gần đó, ăn từ đầu tới cuối phố với cô ấy. Cuối cùng, khuôn mặt ỉu xìu của Vu Hiểu Huyên đã nở nụ cười.
“Thanh Lan, cậu thật tốt.” Lúc tạm biệt, Vu Hiểu Huyên xúc động nói. Cô ấy vốn định ôm Thẩm Thanh Lan một cái, nhưng nhớ ra cô không thích tiếp xúc chân tay với người khác nên thôi.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Lúc về thì ngủ một giấc thật ngon, nhớ uống thuốc, đừng quan tâm chuyện thi tuyển nữa, biết đâu chuyện bỗng nhiên thay đổi.”
Thẩm Thanh Lan nói đầy ẩn ý. Vu Hiểu Huyên chỉ coi như Thẩm Thanh Lan đang an ủi mình. Cô ấy cười với Thẩm Thanh Lan, rồi trở về phòng ngủ.
Sau khi tạm biệt Vu Hiểu Huyên, Thẩm Thanh Lan quay lại bệnh viện. Không biết Phó Hoành Dật đã ăn hay chưa, cô vẫn mua cho anh một ít thức ăn trên đường. Nhưng vừa đi đến cửa phòng bệnh, cô chợt nghe giọng Thẩm Hi Đồng vang lên từ bên trong. Thẩm Thanh Lan dừng bước, không bước vào.
Trong phòng bệnh, Thẩm Hi Đồng đứng cạnh giường bệnh, ngạc nhiên nhìn Phó Hoành Dật.
Từ lần bị Phó Hoành Dật từ chối, cô ta chưa từng gặp lại anh. Nếu không phải hôm nay về nhà, vô tình nghe Thẩm Quân Dục và Thẩm lão gia nói chuyện, thì cô ta còn chưa biết anh đã về Bắc Kinh, lại còn bị thương.
Cô ta hỏi thăm chị Tống về bệnh viện Phó Hoành Dật nằm, rồi vội vàng đến đây.
“Hoành Dật, nghe nói anh nằm viện. Em đến thăm một lát.” Thẩm Hi Đồng nhìn thẳng Phó Hoành Dật với vẻ nồng nàn.
Vẻ mặt Phó Hoành Dật bình thản như không thấy ánh mắt của cô ta, “Cảm ơn.” Anh nói vừa khách sáo, vừa xa cách.
Khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hi Đồng cứng đơ, nhưng nhanh chóng bình thường lại, “Em hầm canh cho anh, bổ lắm. Anh có muốn uống một chút không?” Nói xong, cô ta liền mở hộp giữ nhiệt trong tay ra.
“Không cần phiền cô, tôi ăn rồi.”
Thẩm Hi Đồng dừng tay, ngại ngùng buông xuống, “Vậy chờ lúc anh đói bụng thì ăn. Canh này em mới làm hôm nay, phải hầm mất mấy tiếng, có lẽ anh sẽ thích.”
Phó Hoành Dật không nói lời nào.
Anh cầm điện thoại di động, đang nhắn tin cho Thẩm Thanh Lan, hỏi bao giờ cô về.
Thẩm Thanh Lan thấy điện thoại di động rung lên, bèn lấy ra xem.
[Em vẫn đang ở trên đường, chắc khoảng nửa tiếng.] Thẩm Thanh Lan trả lời.
Vẻ mặt Phó Hoành Dật hờ hững. Biết còn nửa tiếng nữa Thẩm Thanh Lan mới về, nên anh không mấy vui vẻ.
Phó Hoành Dật không lên tiếng, Thẩm Hi Đồng cũng chẳng biết nên nói gì. Bầu không khí trong phòng bệnh đầy gượng gạo.
Thẩm Hi Đồng dường như không cảm nhận được điều đó, vừa nhìn Phó Hoành Dật đã không rời mắt nổi. Dù đã gần một tháng không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy, ngay cả quần áo bệnh nhân cũng không thể làm giảm sức quyến rũ của anh.
“Nếu cô bận thì cứ đi trước.” Phó Hoành Dật lên tiếng. Anh không phải người chết, sao lại không nhận ra ánh mắt nóng bỏng kia được.
“Em không bận gì cả. Hôm nay chủ yếu là em đến thăm anh. Anh ăn trái cây không? Em gọt táo cho anh nhé.” Thẩm Hi Đồng giả vờ không hiểu ý đuổi khách trong lời của anh. Cô ta vừa cười vừa nói.
“Vợ tôi sắp về rồi. Tôi không muốn để cô ấy hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, nên mời cô ra khỏi phòng bệnh của tôi ngay.”
Thẩm Hi Đồng tình nguyện giả câm điếc, nhưng Phó Hoành Dật không bằng lòng diễn kịch với cô ta mà nói thẳng.
Sắc mặt Thẩm Hi Đồng lập tức khó coi, “Hoành Dật, anh quan tâm đến cô ta như vậy à?”
Cô ta nhìn Phó Hoành Dật với vẻ đau lòng, như thể bị một người đàn ông phụ tình.
Phó Hoành Dật hơi chau mày, “Đúng vậy. Bây giờ cô đi được chưa?”
“Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan có cái gì tốt mà đáng để anh đối xử như vậy? Chẳng lẽ em không ưu tú hơn cô ta sao? Ngoại trừ khuôn mặt, cô ta có gì hơn em?”
Thẩm Hi Đồng không giữ được hình tượng thục nữ của mình nữa. Cô ta luôn luôn kiên nhẫn, nhưng vừa liên quan đến Phó Hoành Dật, kiên nhẫn của cô ta đã hoàn toàn mất sạch.
Vẻ mặt Phó Hoành Dật thờ ơ, “Ngay cả khuôn mặt mà cô cũng không bằng cô ấy.”
Thẩm Thanh Lan đứng ngoài cửa, nghe những lời này của Phó Hoành Dật, đáy mắt cô liền hiện ý cười. Không ngờ Phó Hoành Dật còn có tính độc miệng như thế.
Dường như Thẩm Hi Đồng rất sốc. Cô ta lui ra sau một bước, nhìn Phó Hoành Dật với ánh mắt không dám tin.
“Được lắm! Phó Hoành Dật, anh quả thật vô tình!” Sắc mặt Thẩm Hi Đồng tái nhợt, nước mắt muốn rơi mà không rơi nổi. Ánh mắt cô ta nhìn Phó Hoành Dật chứa đầy hận thù. Hận anh vô tình với cô ta, hận cả Thẩm Thanh Lan chen ngang cướp tình yêu của cô ta.
“Phó Hoành Dật, em nhất định sẽ khiến anh hối hận vì hôm nay đã không chọn em.” Thẩm Hi Đồng xô cửa xông ra ngoài, lại gặp Thẩm Thanh Lan đang đứng trước cửa. Cô vẫn lạnh lùng như thế, ánh mắt nhìn cô ta không chứa chút tình cảm nào.
Thẩm Hi Đồng hung ác nhìn cô, “Thẩm Thanh Lan, cô đừng vội đắc ý. Thứ không phải của cô thì cuối cùng vẫn sẽ không thuộc về cô.”
Thẩm Thanh Lan nhún vai, không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng vào phòng bệnh, liền bắt gặp đôi mắt như cười như không.
“Xem kịch đủ rồi?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đủ rồi, cũng không tệ lắm, còn hay hơn tin tức máu chó lúc tám giờ.”
Phó Hoành Dật chịu thua nhìn cô, lại thấy cô cầm hộp đồ ăn, “Mua cho anh ư? Sao còn chưa đưa anh?”
Thẩm Thanh Lan liếc anh một cái. “Anh đã có người đẹp tự mình mang đồ ăn tới rồi mà còn chưa no sao?”
“Anh có thể lý giải là em đang ghen không?” Phó Hoành Dật hỏi, mắt hiện ý cười.
Thẩm Thanh Lan nghẹn họng, “Em thích ăn cay, không thích ăn chua.” Cô đưa hộp thức ăn trong tay cho Phó Hoành Dật.
“Em mua cho anh ở trên đường về.”
Phó Hoành Dật cầm lấy, nhưng không mở ra mà hỏi: “Em ăn chưa?”
Mắt Thẩm Thanh Lan hơi chớp. Đây không phải là lần đầu tiên Phó Hoành Dật hỏi cô như vậy. Mỗi lần đưa cơm cho anh, câu đầu tiên anh hỏi đều là cô ăn chưa.
“Em ăn với Hiểu Huyên rồi.” Đây là mua riêng cho anh.
Lúc này Phó Hoành Dật mới hộp thức cơm ra ăn.
Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh. Tốc độ ăn cơm của anh rất nhanh, nhưng lại rất lịch thiệp.
“Uống thêm canh nhé?” Thẩm Thanh Lan nhìn về phía hộp giữ nhiệt của Thẩm Hi Đồng.
Phó Hoành Dật thong thả xếp hộp cơm lại, ném vào thùng rác, “Anh sợ ăn không tiêu.”
Thẩm Thanh Lan:...
Cô không ngại mà anh lại còn già mồm.
“Bỏ thì phí, em cho mấy cô y tá điều dưỡng uống.” Thẩm Thanh Lan nói xong, liền đứng lên đưa canh tẩm bổ do Thẩm Hi Đồng tự mình xuống bếp hầm mấy tiếng đến chỗ y tá đứng thật.
“Phu nhân, hôm nay anh biểu hiện tốt như vậy, có được thưởng không?” Phó Hoành Dật lẳng lặng nhìn Thẩm Thanh Lan đã trở lại, dịu dàng hỏi.
Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Muốn được thưởng?”
Phó Hoành Dật gật đầu.
Thẩm Thanh Lan không trả lời, từ từ lại gần Phó Hoành Dật, ngồi xuống thành giường, sau đó từ từ tới gần anh. Hương thơm thiếu nữ vương quanh chóp mũi, mắt Phó Hoành Dật dần tối đi.
Mặt hai người càng lúc càng sát. Ngay khi Phó Hoành Dật đưa tay ôm hông Thẩm Thanh Lan, cô bỗng nhiên thì thầm một câu vào tai anh, sau đó lui ra rất nhanh.