*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. tim bà lại như bị treo lên
“Chung Lỗi, cháu đến rồi, mau ngồi xuống đi, dì rót nước cho cháu.” Nhìn thấy Chung Lỗi, bà Trần rất nhiệt tình
Sức khỏe Trần Uyển Kiều có khả năng hồi phục, bây giờ chuyện bà lo lắng nhất chỉ là hôn sự của Chung Lỗi và con gái
Bà rất hài lòng về chung Lỗi, nếu Chung Lỗi và Trần Uyển Kiều thật sự không thể đến với nhau thì sẽ là một chuyện vô cùng đáng tiếc.
“Dì, dù không cần vội, cháu chỉ đến thăm Uyển Kiểu thôi.”
“Mẹ, con muốn ăn há cảo rán ở phố Tiểu Dương, mẹ có thể đi mua cho con một phần được không?” Trần Uyển Kiều nói với mẹ.
Bà Trần biết hai người họ có chuyện muốn nói, nên gật đầu, “Được, bây giờ mẹ sẽ đi mua
Chung Lỗi,2cháu có muốn ăn gì không, sẵn tiện dì mua cho cháu luôn.”
Chung Lỗi xua tay, “Không cần đầu dì, cháu vừa ăn xong rồi.”
“Vậy được, dù đi đây
Có việc gì thì gọi điện thoại cho mẹ nhé.” Nửa cầu sau là nói với Trần Uyển Kiều
Cô gật đầu
Sau khi bà Trần đi rồi, Trần Uyển Kiều mới nói với Chung Lỗi, “Anh ngồi xuống đi.” Chung Lỗi ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn trần Uyển Kiều
Sắc mặt cô đã hồng hào hơn đôi chút, tuy vẫn còn tái nhưng không đến mức trắng bệch như mấy ngày trước nữa, anh cũng yên tâm hơn, “Mấy ngày nay em có khỏe hơn chút nào không?” Trần Uyển Kiều mỉm cười gật đầu, “Có.” Hai người nhìn nhau không nói gì
“Uyển Kiều, chuyện ngày đó anh nói, em suy nghĩ thế nào rồi?”9Chung Lỗi phá vỡ sự im lặng, dịu dàng hỏi
Trần Uyển Kiều cúi đầu nhìn tay mình, “Chung Lỗi, anh thật sự không để tâm sao?”
“Chuyện gì cơ?” Chung Lỗi hỏi theo bản năng.
“Anh không để tâm chuyện lần này sao?” Cô nghĩ, dù bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ để tâm
“Em muốn nghe câu trả lời thật lòng không?” Chung Lỗi hỏi
Trần Uyển Kiều gật đầu.
“Câu trả lời thật lòng chính là anh để tâm, nhưng có thể tha thứ, Uyển Kiều, anh không phải thánh nhân, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, cho nên khi sự việc vừa xảy ra, anh đã từng thất vọng về em, cũng từng bị dao động
Nhưng anh đã lựa chọn sẽ tha thứ cho em, đó là quyết định sau khi anh suy nghĩ rất kỹ càng
Như ngày đó6anh đã nói, có thể gặp được người mình yêu là chuyện không dễ dàng gì, vì vậy anh muốn cho em một cơ hội, cũng như cho anh một cơ hội.”
“Chung Lỗi, em không đáng để anh đối xử tốt như vậy.” Giọng nói của Trần Uyển Kiều rất yếu ớt, pha lẫn chút áy náy.
Chung Lỗi mỉm cười, ánh mắt rất bình tĩnh mang theo sự dịu dàng nhìn Trần Uyển Kiều, “Có đáng hay không không phải do em nói, mà là do anh quyết định
Uyển Kiều, thật ra em là một cô gái rất tốt, tốt hơn mình nghĩ rất nhiều
Em là một cô gái dám yêu dám hận, anh tin rằng em cầm lên được, thì chắc chắn sẽ bỏ xuống được
Điều em cần chỉ là thời gian mà thôi
Trong khoảng thời gian đó, anh sẽ đợi.”
“Chung0Lỗi, nếu em gặp anh trước thì tốt biết bao.” Vành mắt Trần Uyển Kiều đỏ hoe, cổ họng nghẹn ngào khó chịu
Nếu cô gặp Chung Lỗi trước thì hiện giờ có lẽ họ đang rất hạnh phúc
Chung Lỗi nở nụ cười, cầm lấy tay cổ, tay kia nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Bây giờ vẫn chưa muộn
Cô gái ngốc, khóc gì chứ?” “Chỉ là cảm thấy có lỗi với anh.” “Không có gì phải thấy có lỗi cả, đây là lựa chọn của anh
Anh cũng không phải làm mọi việc mà không cần báo đáp
Yêu cầu duy nhất của anh chính là từ nay về sau, em phải ở bên cạnh anh, một lòng một dạ với anh, em có thể làm được không?” Trần Uyển Kiều bình tĩnh nhìn vào mắt Chung Lỗi, rồi trịnh trọng gật đầu,7“Em có thể làm được.” “Vậy là đủ rồi.” Anh dịu dàng nói, rồi nhẹ nhàng kéo Trần Uyển Kiều vào lòng mình
“Uyển Kiều, cảm ơn em đồng ý cho anh một cơ hội, cũng cảm ơn bản thân anh đã đồng ý cho em một cơ hội.” Anh nhẹ giọng nói
Trần Uyển Kiều đưa tay ôm lấy Chung Lỗi
Cô nghĩ, cuối cùng mình thật may mắn vì đã gặp được một người yêu thương mình thế này, như vậy cô có lý do gì mà chùn bước nữa chứ? Chung Lỗi, cảm ơn anh
Cô thầm nói trong lòng
Trần Uyển Kiều thuật lại nguyên văn lời Peter nói cho Chung Lỗi nghe
Chung Lỗi nghe vậy thì mỉm cười, thản nhiên nói, “Chuyện con cái chúng ta không cần quá cưỡng cầu.” Trần Uyển Kiều nhìn Chung Lỗi, “Anh đang an ủi em hay thật sự không thích trẻ con vậy?” “Anh không để ý chuyện con cái lắm, lời này không phải vì an ủi em
Có điều, nếu sau này em thật sự muốn có con thì cứ nói, anh sẽ sẵn lòng cố gắng làm một người cha đạt tiêu chuẩn.” “Vậy còn chú và dì...” Trần Uyển Kiều do dự hỏi
Ba mẹ Chung Lỗi chưa biết chuyện cô bị tai nạn xe cộ phải nằm viện, chắc anh đã cố ý giấu.
“Phía ba mẹ anh đã có anh, em không cần phải lo lắng
Hai người họ đã biết thái độ của anh với chuyện con cái, nên dù sau này chúng ta kết hôn rồi, họ cũng sẽ không làm khó dễ em chuyện này đâu
Nếu ba mẹ anh có nói gì đó với em, em cứ đẩy hết mọi chuyện sang anh là được
Nếu như thể vẫn không xong thì em cứ nói anh có vấn đề, không thể có con.”
Chung Lỗi đã nghĩ xong mọi đường lui cho Trần Uyển Kiều
Hơn nữa, ba ngày qua, anh cũng không phải hoàn toàn không làm gì cả
Anh đã nói chuyện với ba mẹ mình một lần, thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình về chuyện con cái, dứt khoát làm công tác tư tưởng cho ba mẹ mình
Tuy họ không ủng hộ cách làm của con trai, nhưng vẫn thông cảm
Lúc này, Trần Uyển Kiều vẫn chưa biết Chung Lỗi đã âm thầm làm nhiều việc cho mình như thế, có điều, nghe anh nói xong thì vô cùng cảm động
Trong lòng cô càng quyết tâm phải thật phối hợp điều trị với Peter, cố gắng khiến sức khỏe của mình bình phục.
Không thể sinh con và không muốn có con là hai chuyện khác nhau, cô hy vọng mình có thể sinh cho Chung Lỗi một đứa con khi anh muốn làm cha
Bà Trần mua há cảo rán trở về, không thấy Chung Lỗi trong phòng bệnh thì lập tức hoảng hốt nhìn sang Trần Uyển Kiều, “Chung Lỗi đâu rồi?” Trần Uyển Kiều thấy dáng vẻ khẩn trương của mẹ mình mà trong lòng xót xa, cười đáp, “Anh ấy đi mua hoa quả cho con rồi.” Nghe vậy, bà Trần mới thở phào nhẹ nhõm, “Hai đứa nói chuyện xong chưa?” Trần Uyển Kiều gật đầu, “Mẹ, hôn sự của con và Chung Lỗi không có gì thay đổi cả.” Bà Trần nghe vậy thì ánh mắt lập tức sáng lên, “Con nói thật sao? Con và Chung Lỗi không chia tay ư?” Trần Uyển Kiều gật đầu, “Thật ạ
Mẹ, con thật may mắn vì gặp được một người đàn ông đáng để con gửi gắm cả đời.” “Tốt tốt tốt.” Bà Trần liên tục nói, vành mắt ươn ướt, “Vậy thì mẹ yên tâm rồi
Uyển Kiều à, sau này con phải đối xử với Chung Lỗi thật tốt đó.” “Con biết ạ.” Dù mẹ không nói thì cô cũng đã quyết tâm sau này nhất định phải đối xử với Chung Lỗi thật tốt, dốc hết khả năng để báo đáp lại tình yêu và sự bao dung của anh dành cho mình
“Mẹ, con và Chung Lỗi đã không có việc gì, mẹ cũng đừng làm khó nhà họ Giang nữa.” Trần Uyển Kiều nhẹ nhàng nói
Ánh mắt bà Trần chợt thay đổi, “Uyển Kiểu, có phải con vẫn còn...”
Trần Uyển Kiều bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con nói vậy không phải vì Thần Hi mà là vì con và Chung Lỗi
Sau chuyện này, Chung Lỗi vẫn không bỏ con, còn chấp nhận tha thứ cho con, con không muốn có bất cứ liên quan gì với nhà họ Giang, tránh cho anh ấy không thoải mái.”
Bà Trần thấy cũng phải, “Mẹ nghĩ linh tinh rồi
Đúng đúng đúng, cần phải phủi sạch quan hệ với nhà họ Giang.” Ban đầu, bà Trần chỉ vì hạnh phúc cả đời của con gái mới đến nhà họ Giang làm khó dễ, bắt Giang Thần Hi chịu trách nhiệm
Những Chung Lỗi đã đồng ý ở bên con gái bà, và sức khỏe con gái bà cũng có hy vọng bình phục, như vậy tiếp tục dây dưa với Giang Thần Hi sẽ không có lợi với con gái bà
Bà Trần tất nhiên sẽ không quấy rầy anh nữa.
“Được rồi, chuyện này trong lòng mẹ đã có tính toán, hôm nào mẹ sẽ đến nhà họ Giang nói rõ
Có điều lần này may mà có cô Thẩm” Nếu không nhờ Thẩm Thanh Lan tìm giúp bác sĩ Peter thì e rằng sức khỏe của Trần Uyển Kiều sẽ không thể có hy vọng nhanh như vậy
“Cô Thẩm đúng là một người rất tốt
Chờ đến khi con xuất viện, con sẽ mời cô ấy dùng cơm, cảm ơn cô ấy đàng hoàng.” “Phải, mời cả bác sĩ Peter nữa, phải cảm ơn tất cả
Có điều, chuyện với nhà họ Giang mẹ thấy cũng không cần chờ hôm khác, bây giờ mẹ sẽ đến đó nói rõ với họ luôn.” Bà Trần là người nghĩ là làm, muốn làm gì thì phải làm ngay lập tức.
Trần Uyển Kiều cũng không ngăn cản, chỉ nói, “Mẹ, mẹ hãy nói chuyện khách sáo chút nhé.” Bà Trần gật đầu, “Mẹ biết rồi, mẹ biết chừng mực mà
Lẽ nào trong mắt con mẹ là người ngang ngược vậy sao?” Trần Uyển Kiều dịu dàng mỉm cười, “Mẹ, tất nhiên con không nghĩ vậy rồi.”
Nhà họ Giang, ông bà Giang và Giang Thần Hi ngồi trong phòng khách, cũng đang nói về chuyện Trần Uyển Kiều
“Thần Hi, chuyện hôm đó dì Trần nói, con nghĩ thế nào?” Bà Giang hỏi con trai
“Mẹ, ngày đó con đã nói rõ thái độ của con rồi
Con sẽ tìm bác sĩ giỏi hàng đầu thế giới chữa bệnh cho Uyển Kiều, thậm chí chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng con không thể cưới cô ấy được.” Bà giang thở dài, “Con nói xem, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Rõ ràng con và Nhất Ninh sắp kết hôn rồi mà.” “Mẹ, ba mẹ không cần phải lo về chuyện này, con sẽ tự giải quyết.” Giang Thần Hi an ủi mẹ
Nhiều ngày qua, cha mẹ anh luôn sầu lo, anh thấy mà trong lòng rất khó chịu
“Giải quyết Con lấy gì mà giải quyết!” Mặt ông Giang sa sầm.
“Lão Giang, có chuyện gì từ từ nói, đừng nổi giận.” Bà Giang nói, rồi lại nhìn sang con trai, “Thần Hi à, có mấy lời mẹ biết không nên nói vào lúc này, nhưng mẹ phải nói một câu
Chuyện này là chúng ta nợ Uyển Kiều, nên dù đối phương có yêu cầu thể nào thì cũng hợp tình hợp lý thôi, chúng ta phải cố gắng thực hiện
Hôn lễ của con và Nhất Ninh, mẹ thấy hay là tạm thời hoãn lại đi.”
Giang Thần Hi lập tức biến sắc, “Mẹ.” “Con đừng hiểu lầm ý mẹ
Không phải mẹ bảo con hủy hôn với Nhất Ninh, mà là trước tiên các con hãy dời ngày kết hôn lại
Chờ sau khi Uyển Kiều xuất viện, sức khỏe khá hơn thì hãy tính đến chuyện này
Hiện giờ Uyển Kiều còn nằm trong bệnh viện mà các con lại tổ chức hôn lễ thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào chứ?” Bà Giang đã bàn bạc với chồng, về mặt này vẫn nên cố gắng nghĩ đến cảm nhận của Trần Uyển Kiều.
Giang Thần Hi im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói, “Mẹ, chuyện này hãy để con suy nghĩ kỹ lại.”
“Con cũng hãy thương lượng với Nhất Ninh đi, bảo nó đừng hiểu lầm, không phải mẹ muốn ngăn cản các con
Mẹ cũng biết chuyện này đã khiển Nhất Ninh chịu thiệt thòi.” “Con biết rồi, con sẽ thương lượng với Nhất Ninh chuyện này.” Giang Thần Hi nói
Theo hiểu biết của anh với Bùi Nhất Ninh thì có chắc chắn sẽ đồng ý.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, bà Trần tới.
“Bà Trương, bà đến đây, mau ngồi xuống đi.” Bà Giang lên tiếng chào hỏi
Bà Trần vốn họ Trương.
“Hôm nay tôi đến đây là muốn nói ông bà về chuyện của Uyển Kiều.” Bà trần đi thẳng vào vấn đề.
Ông Giang và bà Giang đưa mắt nhìn nhau
Bà Giang nói, “Bà ngồi trước đi, chuyện này chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói.” “Không cần, tôi chỉ nói vài câu rồi sẽ đi, Cô Thẩm đã tìm giúp Uyển Kiều một bác sĩ giỏi, sẽ chữa khỏi bệnh cho Uyển Kiều
Hồn sự của Uyển Kiểu và Chung Lỗi cũng không bị lỡ, cho nên chuyện này coi như xong
Hôm trước tôi có bảo Giang Thần Hi chịu trách nhiệm với Uyển Kiều, hãy xem như tôi chưa từng nói
Sau này tôi hy vọng hai gia đình chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa.” “Bà Trương à...” “Nếu bà muốn nói xin lỗi thì không cần đâu
Một câu xin lỗi không thể xóa đi nỗi đau mà con gái tôi phải chịu
Tôi không muốn truy cứu chuyện bồi thường nữa, nhưng tiền chữa trị các người vẫn phải bỏ ra.” Tuy gia đình bà không phải không có tiền chữa bệnh, nhưng bà không muốn để nhà họ Giang hoàn toàn thoải mái như vậy
“Chuyện này tất nhiên rồi.” Bà Giang đáp
Dù bà Trần không thì bọn họ cũng sẽ xuất tiền chữa bệnh
“Vậy cứ như thể đi, chuyện cần nói tôi đã nói rõ, tôi về đây.” Bà Trần định ra về, nhưng bà Giang gọi lại, “Bà Trương, cho dù gia đình bà có yêu cầu bồi thường bao nhiêu chúng tôi cũng không có ý kiến.” “Tôi vừa nói rồi, không cần bồi thường, dù sao trước kia cũng là chỗ bạn bè
Đúng rồi, hôn lễ của con gái tôi, tôi sẽ không mời các người
Hôn lễ của gia đình các người, tôi cũng sẽ không tham dự.”
Bà Trần nói xong thì dứt khoát bỏ về
Ba người nhà họ Giang ngồi trong phòng khách nhìn nhau, không ai nói gì
“Nhà họ đã nói như vậy thì cứ thế mà làm đi.” Cuối cùng, ông Giang lên tiếng trước, rồi đứng lên chắp tay sau lưng, đi vào phòng ngủ, có điều lưng đã hơi khom
Bà Giang thở dài, “Thần Hi à, con và Nhất Ninh...” “Mẹ, con biết rồi
Ngày mai con sẽ đích thân nói với Nhất Ninh.” Trong lòng Giang Thần Hi cũng rất khó chịu
Trong chuyện này, người vô tội nhất thật ra chính là Bùi Nhất Ninh
Có điều, không đợi Giang Thần Hi đi tìm Bùi Nhất Ninh thì Trần Uyển Kiểu đã gọi điện thoại đến trước.