*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhưng mà qua lời của tên lưu manh này, Thẩm Thanh Lan cũng nhìn ra, chuyện ngày hôm qua hoàn toàn chỉ là Lư Tiến Tài nhất thời nảy lên sát tâm, hơn nữa rất có thể là sau khi say rượu nên hành vi kích động, hoàn toàn không hề suy nghĩ kỹ càng, bằng không đã không để lại sơ hở lớn như thế.
Nhưng nếu không phải như thế thì bọn họ muốn đối phó Lư Tiến Tài cũng sẽ không dễ dàng như vậy. “Đồng chí cảnh sát, thật ra muốn chứng minh chuyện này có phải do Lư Tiến Tài làm hay không rất đơn giản, chỉ cần kiểm tra dấu vân tay trên xấp tiền kia là2biết ngay ấy mà.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên lên tiếng. Mặc dù vừa rồi cô chỉ nhìn thoáng qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra những xấp tiền này rất mới, đến nếp gấp cũng không có, chắc hẳn là vừa mới rút từ ngân hàng ra không lâu. Mặc dù chưa chắc đã có thể lấy được dấu vân tay hoàn chỉnh trên số tiền này, nhưng nếu lỡ như có thì sao? Được cô nhắc nhở, cảnh sát lập bừng tỉnh.
Lư Tiến Tài trừng Thẩm Thanh Lan, nếu không phải đang ở đồn cảnh sát, chỉ sợ lúc này ông ta đã ra tay đánh người rồi. Thẩm Thanh Lan cũng không hề sợ hãi ánh mắt của ông9ta, cô bình tĩnh nhìn lại.
Cuối cùng, Lư Tiến Tài bị bắt giữ. Vận may của ông ta thực sự quá kém, cảnh sát đã thu được một dấu vân tay hoàn chỉnh trên xấp tiền mặt ấy, vừa khéo chính là của ông ta. Cộng thêm khẩu cung của những tên lưu manh trong nhóm kia cùng với lời xác nhận của tên đầu sỏ, cơ bản là đã có thể chắc chắn rằng ông ta đã thuê bọn chúng giết người.
Trương Văn Lệ ở nhà đợi hồi lâu mà không thấy Lư Tiến Tài quay lại nên chạy tới đồn cảnh sát, nhưng lại chỉ nhận được tin Lư Tiến Tài bị bắt. Bà ta lập tức cảm thấy trời6đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại.
Bà ta sững sờ nhìn cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, có phải các anh đã nhầm rồi không? Chồng tôi thật sự không làm chuyện như vậy đâu.”
“Rất nhiều bằng chứng đã chứng minh chuyện này chính là do Lư Tiến Tài làm, mà anh Thẩm Quân Trạch cũng đã nhắc tới việc sẽ khởi kiện Lư Tiến Tài. Vài ngày nữa, chúng tôi sẽ bàn giao vụ án này cho tòa án. Bà cứ chuẩn bị luật sư cho ông ta sớm chút đi.” Cảnh sát nói với giọng đều đều.
Cho dù có luật sư thì khả năng Lư Tiến Tài có thể thắng cũng không lớn.
Trương Văn Lệ ra khỏi đồn cảnh0sát, hai chân như nhũn ra, sững sờ cả buổi mới nhớ đến Lư Nhã Cầm.
Lư Nhã Cầm hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe Trương Văn Lệ nói xong cũng ngây người.
Trương Văn Lệ nắm vai Lư Nhã Cầm, cầu xin: “Nhã Cầm, em nhất định phải giúp anh trai em, ông ấy thật sự không hề cố ý mà, hôm qua ông ấy uống say quá mà thôi. Thử nghĩ mà xem, bình thường ông ấy thương Quân Trạch như vậy, sao có thể nỡ lòng nào làm hại Quân Trạch được?”
“Vậy nên anh trai thật sự đã thuê người hòng giết Quan Trạch, phải không?” Lư Nhã Cẩm chỉ bắt lấy trọng điểm này. “Không phải,7anh trai em chỉ nhất thời hổ đổ thôi, em thử nghĩ mà xem. Hôm qua Quân Trạch đuổi ông ấy ra khỏi công ty ngay trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng ông ấy tức giận nên mới uống say, hoàn toàn không biết mình đã làm gì. Trong tình huống đó, phạm sai lầm cũng là rất bình thường. Hơn nữa ông ấy cũng không hề khiển Quân Trạch bị thương.”
Lư Nhã Cầm trợn trừng nhìn Trương Văn Lệ: “Con tôi suýt chết mà chị còn nói nó không hề bị thương? Vậy phải như thế nào mới là bị thương, phải chờ nó chết hả?”
Trương Văn Lệ không ngờ Lư Nhã Cẩm lại có phản ứng như vậy. Bình thường Lư Nhã Cẩm nào dám ăn nói với bà ta như thế: “Nhã Cầm, đấy là anh trai ruột của em, là anh trai duy nhất của em đấy.” Bà ta hòng dùng tinh thần làm lung lay Lư Nhã Cẩm như trước kia. Dù sao Lư Nhã Cẩm cũng dễ bị đánh bại bởi chiêu này nhất.
“Đứa con ấy cũng là con trai duy nhất của tôi đấy, so với anh ruột thì con trai mới là tính mạng của tôi.” Lư Nhã Cẩm kích động nói, lúc này bà ta lại vô cùng tỉnh táo.
“Trước đây anh trai em đối xử với em tốt như vậy, sao em có thể như thế?” Vẻ mặt Trương Văn Lệ không dám tin nhìn Lư Nhã Cẩm, cứ như là bà ta đã làm ra chuyện gì trời đất không thể dùng thử, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Lư Nhã Cầm, giọng điệu của bà ta vẫn dịu đi: “Nhã Cẩm, chị xin em đấy, em nói giúp cho anh em đi, bảo Quân Trạch rút đơn kiện đi. Anh trai em đã đến cái tuổi này rồi, không chịu nổi sự giày vò như thể đâu.”
“Chị dâu, tôi sẽ không đi đâu. Chuyện trước kia còn dễ nói. Nhưng chuyện hôm nay không có gì để thương lượng hết. Người anh trai làm hại chính là con trai của tôi. Thứ anh ấy muốn chính là mạng của Quân Trạch. Lúc anh ấy làm chuyện này có từng nghĩ đến tôi không? Có từng nghĩ tới Quân Trạch là cháu của anh ấy không?” Lư Nhã Cầm tỏ ra kiên quyết.
Biểu cảm trên mặt Trương Văn Lệ dần nhạt đi, không còn cảm xúc. Bà ta nhìn Lư Nhã Cẩm chằm chằm, tay cũng buông xuống: “Nhã Cầm, chị hỏi em lần cuối, chuyện này em có giúp hay không?”
“Xin lỗi chị dâu, chuyện này tôi thật sự không giúp được.” “Được, em không giúp được thì chị tìm người khác, chị không tin chị không tìm được ai có thể cứu anh trai em. Trước kia coi như chị đã nhìn lầm em. Em và đứa con trai của em giống hệt nhau, đều là kẻ vô ơn bội nghĩa, uổng công anh trai em yêu thương em” Trương Văn Lệ nói với giọng căm hận rồi xoay người bỏ đi.
Đợi bà ta rời đi rồi, Lư Nhã Cẩm vội vàng cầm túi xách rời khỏi nhà, bà ta muốn đến nhìn xem Thẩm Quân Trạch ra sao rồi.
Lư Nhã Cẩm đến thẳng công ty, vừa nhìn thấy Thẩm Quân Trạch đã tóm lấy cậu ta mà xem xét từ trên xuống dưới: “Quân Trạch, mẹ nghe nói tối qua con gặp tai nạn, con sao rồi? Con không sao chứ?”
Thấy trên trán cậu ta có dán băng gạc, trên đùi và trên cánh tay cũng phải bằng bó, hốc mắt bà ta ươn ướt: “Bị thương nặng như vậy sao? Đến bệnh viện kiểm tra chưa? Bác sĩ nói thế nào?”
Thẩm Quân Trạch không ngờ Lư Nhã Cầm sẽ đến đây, bèn đẩy tay bà ta ra: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” “Hôm nay vợ bác con tới tìm mẹ, nói con gặp tai nạn nên mẹ lập tức đến thăm con.”
Vẻ mặt Thẩm Quân Trạch hờ hững: “Con không sao, chỉ bị trầy xước một chút mà thôi. Mẹ, mẹ còn chuyện gì khác không?” Lý Nhã Cầm há hốc mồm, muốn nói lại thôi: “Quân Trạch, mẹ...” “Nếu mẹ đến cầu xin cho Lư Tiến Tài thì đừng nói, con không muốn nghe.” Thẩm Quân Trạch cắt ngang lời bà ta. Cậu ta đã chán ngấy cảnh này rồi. “Không phải, Quân Trạch, con hiểu lầm mẹ rồi, mẹ không tới cầu xin cho ông ấy. Chuyện này là ông ấy đã làm sai, con kiện ông ấy ra tòa là chuyện có thể hiểu được, mẹ không hề có ý kiến gì, mẹ chỉ quan tâm con thôi.” Lư Nhã Cầm giải thích, quả thật bà ta không hề đến để cầu xin cho Lư Tiến Tài.
Thấy bà ta thật sự quan tâm mình, vẻ mặt Thẩm Quân Trạch hơi dịu lại: “Con không sao, mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu. Nhưng chuyện này con sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lư Tiến Tài nữa đâu.” Khó khăn lắm mới có được cơ hội lần này, Thẩm Quân Trạch tuyệt đối sẽ không dễ bỏ qua cho Lư Tiến Tài, cho dù không thể tổng ông ta vào tù thì cũng phải lột mấy lớp da của ông ta.
“Mẹ biết, chỉ cần thấy con không sao là mẹ yên tâm rồi. Chuyện này mẹ sẽ không xen vào, con muốn làm gì thì cứ làm, mẹ luôn ủng hộ con.” Lư Nhã Cẩm thay đổi thái độ thường ngày khiến trong lòng Thẩm Quân Trạch hơi kinh ngạc.
Thật ra, ngày thường có thể nói Lư Nhã Cẩm ích kỷ thật đấy, nhưng sự an toàn của Thẩm Quân Trạch là giới hạn cuối cùng của bà ta. Trước kia, Lư Tiến Tài đối xử với Thẩm Quân Trạch như vậy mà bà ta vẫn đứng về phía Lư Tiến Tài, chỉ là bởi vì Lư Tiến Tài vẫn chưa uy hiếp đến tính mạng Thẩm Quân Trạch. Nếu người nào dám uy hiếp đến tính mạng của con trai, Lư Nhã Cầm sẽ liều mạng với người đó.
Lúc này chớ nói với bà ta là anh em tình thâm gì đó. Tình anh em cũng không sánh được với tính mạng của con trai bà ta.