*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Về vấn đề yêu đương của Thẩm Quân Trạch, thật ra Sở Vân Dung đã từng bàn bạc với Thẩm Thanh Lan. Thay vì nói bà nôn nóng thì chi bằng nói là do ông nội lo Thẩm Quân Trạch sẽ đi theo vết xe đổ của cha cậu ta, yêu phải một người phụ nữ không đáng tin, nên mới muốn Sở Vân Dung giúp một tay. “Nhưng em không biết phải chung đụng với con gái thế nào nữa.” Thẩm Quân Trạch rầu rĩ. Trong cuộc sống của cậu ta chưa bao giờ xuất hiện sinh vật mang tên bạn gái. Bất kể là trước kia hay bây giờ, cậu ta cũng chưa bao giờ để tâm đến vấn2đề này. “Vậy thì em đừng xem đối phương là bạn gái, mà cứ xem như là quen một người bạn mới, cư xử như bạn bè bình thường thôi. Nếu cảm thấy hợp thì hãy phát triển mối quan hệ. Có câu thành gia lập nghiệp, chỉ khi có gia đình an ổn thì mới có thể chuyên tâm lo cho sự nghiệp được. Hơn nữa, nếu bên cạnh có người ủng hộ, em sẽ không cảm thấy cô đơn.”
Thẩm Quân Trạch nghĩ thấy cũng có lý, hơn nữa cậu ta cũng không thể cả đời không kết hôn được. Nếu đã như vậy thì chi bằng cứ làm quen với người ta, biết đâu tìm được người thích hợp.9Nghĩ vậy, cậu ta bỗng không còn muốn cự tuyệt chuyện xem mắt này nữa. Đến khi Sở Vân Dung đưa phương thức liên lạc của đối phương cho cậu ta, cậu ta còn chủ động gửi lời mời thêm bạn trên Wechat.
Cuối cùng Trương Văn Lệ vẫn được cứu sống, nhưng lại bị thương rất nặng. Nhát dao của Lưu Tiến Tài đâm trúng cột sống bà ta, nên dù có khỏe lại thì nửa đời sau của bà ta cũng chỉ có thể nằm trên giường.
Bởi vì có bằng chứng rất rõ ràng nên vụ án của Lư Tiến Tài được thụlý rất nhanh chóng, tòa tuyên án mười năm tù. Khi Thẩm Quân Trạch đến trại giam gặp6Lư Tiền Tài mới thấy dường như ông ta đã già đi hơn mười tuổi so với lần gặp mặt trước đó. “Mày cũng như mẹ mày, đến cười nhạo tao phải không?” Lư Tiền Tài nhìn Thẩm Quân Trạch chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh. Thẩm Quân Trạch lắc đầu, “Không đến mức cười nhạo, chỉ muốn biết ông bác thân yêu của tôi khi mất hết những thứ khó khăn lắm mới cướp được thì sẽ có dáng vẻ thể nào thôi.” Sau khi nghe tòa phán quyết, Lư Tiến Tài thậm chí còn chẳng hề kháng án.
Lư Tiến Tài hoàn toàn không có phản ứng gì trước thái độ châm biếm của Thẩm Quân Trạch. Bây giờ ông0ta đã như một cái xác không hồn.
Ông ta đã từng hãm hại Thẩm Quân Trạch, dùng trăm phương ngàn kể chiếm đoạt công ty vì hai đứa con trai của mình. Nhưng bây giờ con trai không phải con ruột của ông ta, vậy thì mọi chuyện ông ta làm còn có ý nghĩa gì nữa? Có làm gì nữa thì cũng chỉ để người khác hưởng lợi. Nghĩ đến đây, ông ta càng cảm thấy đáng thương. “Cười nhạo cũng đã cười nhạo xong rồi. Sau này sẽ không còn ai có thể uy hiếp được địa vị của mày, cũng không còn ai tìm trăm phương ngàn kế hãm hại mày nữa, mày có thể yên tâm được7rồi. Mày về đi, tao không muốn thấy mày nữa.” Lư Tiến Tài vô cảm nói.
“Thật ra tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy ông. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói cho ông biết một chuyện. Đứa con trai lớn là con ruột của ống.” Thẩm Quân Trạch ném ra một quả bom nặng ký.
Lư Tiến Tài lập tức ngẩng đầu lên. “Tôi đã làm xét nghiệm DNA cho ông và hai đứa con ông, đứa lớn nhất thật sự là con ruột của ông. Nhưng bây giờ chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ông đã ngồi tù, con trai của ông cũng đã được phán giao cho vợ cũ của ông. Có điều, với tình trạng trước mắt của bà ta thì chắc con trai ông cũng chẳng được sung sướng gì.” Thẩm Quân Trạch nói xong thì định bỏ đi. Lư Tiến Tài gọi cậu ta lại, “Quân Trạch.” Thẩm Quân Trạch dừng bước.
“Tuy tôi biết nói những lời này thì rất vô liêm sỉ, nhưng tôi vẫn muốn cầu xin cậu. Nếu được, cậu có thể giúp tôi chăm sóc cho nó không?” Lư Tiến Tài khàn giọng nói.
“Rất xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được.” Thẩm Quân Trạch từ chối. Cậu ta chỉ muốn xem thái độ của Lư Tiền Tài mà thôi, nếu có thể nhìn thấy ông ta hối hận thì càng tốt.
Lư Tiến Tài cũng không hề ngạc nhiên, chỉ khẩn cầu, “Quân Trạch, chuyện trước kia là tôi có lỗi với cậu, cậu hận tôi là đương nhiên. Tôi chỉ không ngờ tương lai của con tôi lại thê thảm như vậy. Tôi không dám cầu xin cậu đưa nó về chăm sóc, chỉ mong khi cậu có thời gian thì đi thăm nó một chút. Tôi không biết đời này mình còn có thể ra ngoài không, coi như đây là lần cuối cùng tôi cầu xin cậu.”
Lư Tiến Tài đã hơn năm tuổi. Mười năm lao tù, đến khi ông ta ra tù thì cũng đã hơn sáu mươi. Với sức khỏe của ông ta, có thể qua được mười năm nữa hay không còn chưa rõ. “Quân Trạch, tôi cầu xin cậu.” Lư Tiến Tài nói rồi dứt khoát quỳ xuống đất. Thẩm Quân Trạch thấy vậy mà giật mình, nhìn ông ta một lúc lâu. Lư Tiến Tài khẩn khoản nhìn cậu ta, “Quân Trạch, chuyện trước kia đều là lỗi của tôi, là tôi tham lam, lòng lang dạ sói, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi cậu, nửa đời còn lại, có lẽ tôi cũng chỉ có thể ở lại đây mà thôi. Tôi không có gì khác để đền bù cho cậu. Xem như để chuộc lỗi, chỉ cần cậu đồng ý giúp tôi, thì tất cả bất động sản ở thủ đô của tôi sẽ thuộc về cậu.” Đây là số tài sản còn lại duy nhất ông ta, cũng là thứ duy nhất ông ta có thể đưa cho Thẩm Quân Trạch. “Tôi sẽ đi thăm nó theo định kỳ.” Cuối cùng, Thẩm Quân Trạch cũng lên tiếng. Ánh mắt của Lư Tiến Tài sáng lên, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, “Cảm ơn, Quân Trạch.”
Thẩm Quân Trạch im lặng, quay người rời đi. Cậu ta đồng ý không phải là vì thương hại Lư Tiến Tài, mà vì trong một thoáng kìa, cậu ta đã thấy tình cảm chân thành của ông ta dành cho con trai mình.
***
Sắp tới sinh nhật bốn tuổi của An An, Thẩm Thanh Lan định dẫn cậu bé đến quân khu thủ đô chơi với Phó Hoành Dật một thời gian. An An sắp xếp ba lô của mình, bỏ thêm một món đồ chơi vào trong. Thẩm Thanh Lan cau mày, “An An, mẹ đã nói với con thế nào?” An An nhìn món đồ chơi trong tay mình rồi bỏ xuống, “Mẹ, con không mang theo nữa.” Thẩm Thanh Lan nhìn ba lô của cậu bé, “Còn gì nữa không?” “Mẹ, con chỉ mang theo hai thứ này, có được không ạ?” An An ôm Thẩm Thanh Lan làm nũng. Mẹ đã quy định, cậu chỉ có thể mang theo một món đồ chơi đến quân khu, ngoài ra không được mang theo gì nữa cả.
“An An, con đã hứa thì phải giữ lời.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói.
An An ngửa đầu nhìn mẹ, nói với giọng thương lượng, “Con biết ạ, nhưng mẹ ơi, hai món này con đều thích, đây là do chú Allen cho con. Mẹ cho con mang theo cả đi, con hứa chỉ lần này thôi, lần sau con nhất định sẽ chỉ mang theo một món.”
“Không được, chỉ có thể chọn một món mang theo, không thể mang theo hai món được. Con phải tuân thủ quy định của chúng ta.”
“Được rồi, vậy con chỉ mang theo một món.” An An thấy Thẩm Thanh Lan kiên quyết, biết làm nũng cũng vô ích, nên đành trề môi, buông chân cô ra. Cậu bé phân vân giữa hai món đồ chơi một lúc lâu, cuối cùng chọn một món rồi đế một món ở lại.
Trên đường đi, An An liên tục lải nhải, “Mẹ, tại sao đến bây giờ chú Allen vẫn chưa kết hôn vậy ạ? Chú ấy đẹp trai thế cơ mà.” “Chuyện này con hãy đi hỏi chú ấy, sao lại hỏi mẹ.” “Con đã hỏi rồi. Chú ấy nói trái tim của chú ấy đã thuộc về người khác. Mẹ ơi, trái tim thuộc về người khác là sao vậy mẹ?” “Nghĩa là chú Allen có người mình thích rồi.”
“Vậy có người mình thích rồi mà sao chú ấy còn không kết hôn ạ?” An An càng tò mò hơn. Biết con trai nhiều chuyện, mỗi lần nói chuyện là nói mãi không dứt, Thẩm Thanh Lan cảm thấy hơi hối hận vì vừa rồi đã trả lời, nên dứt khoát không để ý đến cậu nhóc nữa. “Mẹ, vì sao vậy, vì sao có người mình thích rồi mà lại không kết hôn?” Mặc dù Thẩm Thanh Lan không để ý đến cậu bé, nhưng An An vẫn tự lẩm nhẩm suốt đường đi. Đển đón mẹ con Thẩm Thanh Lan vẫn là Mạnh Lương, “Chị dâu, bây giờ đội trưởng đang có việc bận, nên bảo em đến đón chị.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi.”
Mạnh Lương nhận lấy hành lý trong tay cô, “Chuyện này có gì mà vất vả chứ, còn vừa vặn cho em có cơ hội được lười biếng đấy. Chị dâu, em đưa hai người về nhà trước.”
“Chú Mạnh Lương, sau chú chỉ chào hỏi mẹ cháu mà không nói chuyện với cháu vậy?” An An hỏi Mạnh Lương, có chút hờn giận. Mạnh Lương xoa đầu cậu nhóc, “Sao chú dám không nói chuyện với cháu chứ. Có điều An An này, mới một thời gian không gặp mà hình như cháu lại béo lên thì phải. Chú thấy cái bụng của cháu sắp nhô ra rồi kìa.” An An đen mặt, xoa xoa bụng mình, “Chú Mạnh Lương, chú nhìn nhầm rồi, cháu không hề béo lên. Người ta gọi đây phúc hậu chứ không phải là béo.”
Mạnh Lương bật cười thành tiếng, trêu chọc An An, “An An, cháu nên giảm cân đi, không thì sau này sẽ không tìm được bạn gái đâu.” “Cháu có bạn gái rồi, bạn ấy xinh đẹp lắm.” An An khinh thường nói.
Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên nhìn An An. Còn Mạnh Lương lại rất hào hứng, “Cháu có bạn gái rồi à? Ai vậy?” “Chính là bạn Tĩnh Tĩnh của cháu đấy. Tĩnh Tĩnh nói, sau này lớn bạn ấy muốn làm cô dâu của cháu.”
“An An giải thể, còn nhỏ như vậy đã có bạn gái rồi.”
An An tỏ ra kiêu ngạo, “Đúng vậy, Tĩnh Tĩnh rất thích cháu, trong lớp cháu cũng có rất nhiều bạn nữ thích cháu.” “Nhưng chẳng phải cháu thích Quả Quả sao? Quả Quả là vợ tương lai của cháu mà, sao cháu có thể để Tĩnh Tĩnh làm bạn gái của cháu vậy?”
Nhắc tới Quả Quả, An An liền cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc, “Quả Quả là em gái cháu.”
“Bây giờ là em gái, nhưng sau này cũng có thể làm vợ mà.” Mạnh Lương trêu chọc cậu bé. Trêu đứa nhóc bốn tuổi rất vui. “Không được, em gái là em gái thôi.” Trong suy nghĩ của An An, một khi đã xác định chuyện gì rồi thì rất khó thay đổi, điểm này cực kỳ giống Thẩm Thanh Lan.
“Vậy sau này Tĩnh Tỉnh sẽ là vợ của cháu à?” Mạnh Lương hỏi tiếp. An An nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Cháu muốn mẹ làm vợ của cháu, như vậy thì có thể ngủ với mẹ mỗi ngày.” Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì cạn lời, thật không thể cản được cái miệng của thằng bé này mà. Còn Mạnh Lương thì bật cười, tiếc là đội trưởng nhà mình không có mặt, bằng không thì nhóc con này thảm rồi.