*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. An An nghe thấy giọng mẹ thì len lén mở mắt ra, tỏ vẻ đáng thương gọi, “Mẹ”. Giọng nói non nớt bất lực làm bước chân của Thẩm Thanh Lan dừng lại chốc lát, nhưng cũng chỉ vài giây rồi cô lại cất bước rời khỏi.
Phó Hoành Dật nhìn thẳng vào con trai, “An An, làm sai thì phải chịu phạt, ba đã từng dạy con rồi.”
An An vừa nhìn sang ba, thì nước mắt đã lưng tròng, “Ba ơi, con biết sai rồi, sau này con không dám ăn vụng đồ ăn của người khác nữa đầu, ba.”
Phó Hoành Dật thấy dáng vẻ đáng thương của con trai thì suýt chút nữa đã mềm lòng. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện hai đứa bé chưa được bảy tuổi đã dám lẻn vào nhà bếp ăn2vụng canh gà thì anh lại nổi giận. Chẳng may nổi canh đổ lên người hai đứa bé, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa lúc đó trong phòng bếp không có ai, nếu làm bén lửa, dẫn đến hỏa hoạn, hậu quả sẽ lại càng nghiêm trọng hơn. Lần này là lần đầu vi phạm, nếu không để thằng bé nhớ lâu, sau này có thể nhóc con này sẽ còn gây ra chuyện tày trời hơn.
Nghĩ đến đây, Phó Hoành Dật vừa hơi mềm lòng lại lập tức quyết tâm, “Lần này niệm tình con vi phạm lần đầu, ba chỉ đánh con ba roi.”
“Ba ơi, không thể không đánh con sao? Sau này con thật sự không dám nữa mà.”
“Con nói thử xem?”
An An muốn khóc, chỉ cần cậu bé khóc9thì chắc chắn mẹ sẽ mềm lòng, đến lúc đó ba sẽ không dám đánh mình. Nghĩ vậy, cậu bé lập tức gào khóc. Phó Hoành Dật trừng mắt, nghiêm mặt quát, “Nểu khóc một tiếng sẽ đánh thêm một
roi.”
Tức thì tiếng khóc của An An bị nghẹn lại trong cổ họng, cậu bé ấm ức nhìn ba. Phó Hoành Dật vẫn bình tĩnh như không. Hôm nay anh nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc này một trận. Đừng nói với anh mấy câu như làm cha mẹ nên nói đạo lý chứ không nên đánh con, “Đưa tay ra đàng hoàng đi.”
An An đưa bàn tay bé nhỏ ra, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng. Phó Hoành Dật giơ cây thước trong tay, đánh lên tay con trai một cái bốp rõ giòn vang.6Thoạt đầu, An An chỉ sửng sốt, sau đó dần cảm nhận được cơn đau rát từ bàn tay bèn lập tức òa khóc.
Phó Hoành Dật vẫn không mềm lòng, lại đánh thêm hai cái nữa. Tay An An nhanh chóng đỏ lên, cậu bé khóc đến khàn cả giọng. Lớn đến từng này, cậu bé chưa bao giờ bị đánh. Trước kia khi phạm lỗi, ba mẹ đều chỉ giảng lý lẽ với cậu bé, đây là lần đầu tiên bị ba đánh.
Đã nói sẽ đánh ba roi, Phó Hoành Dật cũng không đánh thêm nữa, đặt cây rọi xuống bên cạnh, chỉ nhìn An An khóc chứ không lập tức dỗ cậu bé. An An đứng trước mặt Phó Hoành Dật, khóc khăn cả giọng. Thẩm Thanh Lan ở trong phòng, nghe thấy tiếng0khóc của con thì đau thắt ruột. Cô do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn không đi ra ngoài. Nếu bây giờ mà ra thì sẽ khiển An An cảm thấy ba là người xấu, mẹ mới là người tốt, sẽ khiến hai cha con xích mích. “Không được khóc” Phó Hoành Dật nghiêm mặt. Dáng vẻ nghiêm khắc của anh, ngay cả cấp dưới và binh lính đều phải sợ, huống chi là An An. Quả nhiên, anh vừa dứt lời thì cậu bé không dám khóc nữa, chỉ nhìn anh, vành mắt đỏ hoe.
“Biết vì sao hôm nay ba đánh con không?”
An An gật đầu. “Nói thử xem.”
“Bởi... bởi vì... con và anh Tiểu Kiệt ăn vụng... đồ ăn.”
“Còn gì nữa không?” “Bọn con chưa được sự cho phép.” “Con có hai lỗi. Lỗi7thứ nhất là chưa được sự cho phép của người khác mà đã ăn vụng đồ ăn của họ, điều này là không đúng. Lỗi thứ hai là trẻ nhỏ không được đến gần lửa. Nồi canh gà kia còn đang nấu trên bếp. Ba mẹ đã từng dạy con chưa, trẻ nhỏ có được đụng vào đồ nóng còn trên bếp không?” An An gật đầu, “Ba, con biết lỗi rồi.” “Lần sau còn dám nữa không?” “Không dám ạ.”
Phó Hoành Dật rất hài lòng trước thái độ hối lỗi của con trai. Thấy vành mắt của con trai đỏ hoe, ngay cả chóp mũi cũng đỏ, nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống, thì cuối cùng cũng không đành lòng trách mắng con nữa. Anh bế con trai lên đùi mình, cơ thể nhỏ xíu của An An co rúm, như sợ ba lại đánh mình. Phó Hoành Dật khựng lại, rồi cầm bàn tay vừa bị đánh của tay con trai lên xem, “Có đau không?” “Đau ạ.” An An gật đầu, lí nhí đáp. “Sau này nếu con còn dám làm chuyện nguy hiểm như vậy thì ba sẽ còn đánh con nữa, nhớ chưa?”
“Nhớ ạ.”
Phó Hoành Dật nhè nhẹ thổi rồi bế con trai lên đi tìm hộp thuốc, lấy tuýp thuốc mỡ và thoa nhẹ lên lòng bàn tay An An. Thuốc mỡ lành lạnh làm giảm bớt cơn đau ở lòng bàn tay, hai hàng lông mày nhíu chặt của cậu bé dần giãn ra, những khuôn mặt nhỏ bé vẫn ủ rũ.
Cậu bé lẳng lặng vùi vào lòng Phó Hoành Dật. Thẩm Thanh Lan lén mở cửa phòng nhìn ra, thấy hai cha con khá hòa thuận thì khép cửa phòng lại, yên tâm đi tắm.
“An An, ba đánh con không chỉ vì ba tức giận, mà là vì con đã làm ba mẹ lo lắng. Trên bếp kia còn lửa, nếu lỡ xảy ra cháy nổ hoặc nồi canh nóng đổ vào người con, làm con bị bỏng thì con có biết ba mẹ sẽ đau lòng đến thế nào không?
An An yên lặng nghe Phó Hoành Dật nói, biết mình đã làm sai, “Ba ơi, sau này con sẽ không làm vậy nữa đâu.”
“Bây giờ còn đau không?” Phó Hoành Dật cầm tay con trai lên quan sát kỹ lưỡng, vẫn còn đó, nhưng cậu bé lại lắc đầu, “Không đau nữa ạ.”
Phó Hoành Dật xoa mặt con trai, “Ba dẫn con đi đánh răng rửa mặt.”
An An gật đầu.
Phó Hoành Dật bế con trai đi đánh răng và tắm rửa. Xong việc, An An nằm trên giường, nhìn ba mình. Anh đang bôi thuốc lại lần nữa cho cậu bé, vừa rồi tắm rửa, nước đã làm trôi hết thuốc mỡ.
An An vừa bị đánh nên vẫn còn sợ Phó Hoành Dật. Trước đây cậu nhóc luôn thích líu ríu không ngừng, nhưng hôm nay lại vô cùng trật tự, từ khi tắm đến giờ hầu như không nói câu nào.
Tuy Phó Hoành Dật đã khống chế sức lực, nhưng da dẻ trẻ con mềm mại, lòng bàn tay An An vẫn đỏ bừng. Thấy con trai im lặng không nói gì, anh cũng biết hôm nay mình đã làm con sợ, bèn nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Thật ra khi còn bé ba cũng từng bị đánh, hơn nữa còn bị đánh nhiều hơn cả con.”
An An lập tức tò mò, “Ba cũng từng bị đánh sao?” Phó Hoành Dật gật đầu, “Đúng vậy, khi ba còn bé cũng có lúc không nghe lời, bị ông cố con dùng roi quất.” “Roi là cái gì ạ?” An An chưa từng nhìn thấy roi. “Lần trước chẳng phải con đã thấy trên ti vi rồi sao? Nó rất dài, được cầm trong tay ấy.” Phó Hoành Dật nhắc con trai.
An An liền nhớ ra, “Ba ơi, bị đánh bằng roi có đau không?” “Tất nhiên là đau rồi, còn đau hơn con khi bị ba đánh bằng thước nhiều.”
An An nhớ tới lúc bị đánh hôm nay, thì lòng bàn tay lại cảm thấy đau. Cậu bé đã đau như thế, nếu còn đau hơn thì chẳng phải là cực kỳ đau sao, “Ba, vậy ba có khóc không?” “Con cho là ba cũng giống con à? Hở một tí là khóc.”
“Con không tin, chắc chắn ba cũng đã khóc.” Trò chuyện một lúc, An An lại thân thiết với Phó Hoành Dật lại, hoàn toàn quên mất một tiếng trước, ba vừa đánh mình. Lúc đó, trong lòng cậu bé còn nghĩ, sau này sẽ không bao giờ để ý đến ba nữa.
“Vậy ba ơi, vì sao ông cố lại đánh ba vậy?” Trong ấn tượng của An An, Phó lão gia là một ông cụ rất hiển từ, vô cùng thương yêu cậu bé. Cậu bé muốn cái gì cũng được, ông chưa bao giờ la mắng mình câu nào.
“Bởi vì ba không nghe lời.” “Sao ba lại không nghe lời ạ?” An An rất tò mò về tuổi thơ của ba mình.
Phó Hoành Dật nhìn đôi mắt to tròn giống hệt đôi mắt Thẩm Thanh Lan của con trai, không biết vì sao lại bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Thanh Lan lúc bé. Từ khi cô học đi thì đã thích theo sau đám con trai các anh, trong tay ôm một con búp bê. Sở Vân Dung thích cho cô mặc đủ loại váy công chúa, tóc thắt bím, đôi khi còn cài vương miện, trông hệt như búp bê barbie lớn ôm một con búp bê barbie bé.
“Anh, đợi em với.” Giọng nói của cô non nớt ngọt ngào, vì không theo kịp các anh nên òa khóc. Nhưng cô lại rất dễ dỗ, chỉ cần một viên kẹo thì lập tức sẽ tươi cười rạng rỡ. Ánh mắt Phó Hoành Dật lập tức trở nên ấm áp, cúi đầu nhìn con trai, “Muốn biết à?”
An An gật đầu thật mạnh, khó khăn lắm mới có thể nghe chuyện “hot” một lần, tất nhiên cậu bé sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Khi còn bé, ba là một đứa trẻ rất nghịch ngợm, hay trèo lên cây lấy ổ chim, xuống sông bắt cá, còn lén người lớn đi trộm khoai lang của người khác...” Phó Hoành Dật kể mấy chuyện thú vị lúc bé của mình cho An An nghe.
Tuy từ nhỏ Phó Hoành Dật đã sống ở đại viện quân khu, nhưng bà nội anh có bà con ở nông thôn. Khi đó quan hệ của hai nhà rất tốt, nên thường qua lại. Mỗi lần anh được nghỉ hè, bà nội thường dẫn anh đến nhà của họ hàng ở nông thôn chơi, có khi còn dẫn cả Thẩm Quân Dục theo.
Trẻ con ở thành thị rất tò mò về cuộc sống ở nông thôn, hơn nữa nhà họ Phó và nhà họ Thẩm đều là gia đình quân chính, từ xưa đến nay chưa bao giờ nuông chiều con trai. Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật cũng rất nghịch ngợm gan lì, nhất là Phó Hoành Dật. Anh lớn hơn Thẩm Quân Dục và mấy đứa bé nhà họ hàng vài tuổi, cho nên hiển nhiên trở thành người cầm đầu đám trẻ, lại không có Phó lão gia quản thúc, thật sự đúng là điển hình của việc coi trời bằng vung. Nếu so An An hôm nay với anh khi đó, thật sự chỉ là tiểu quỷ gặp đại quỷ.