*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Hạo Hạo, hai đứa ổn chứ?”
“Ổn ạ, dì” Hạo Hạo đã có thể tự tắm từ lâu, chuyện này với cậu bé hoàn toàn là chuyện nhỏ
Thẩm Thanh Lan không rời đi mà ở trong phòng An An, để ý hai đứa tắm, đề phòng nếu có chuyện gì thì có thể kịp thời vào xem, có điều chỉ nghe thấy tiếng đùa giỡn của hai anh em
Cô ngồi đó vừa trông chừng hai đứa trẻ tắm vừa tiện tay cầm một quyển sách lên, đây là sách Hạo Hạo mang tới, là sách Toán cấp hai, nhìn những ghi chú bên trên, có thể thấy được cậu bé đã hiểu hết những kiến thức trong sách
Hạo Hạo không quá thích những đứa trẻ khác, nhưng rất tốt với An2An, Khi ở cùng An An, cậu bé luôn ra vẻ anh lớn
Thẩm Thanh Lan chờ gần một tiếng, hai anh em mới ra khỏi nhà tắm, An An bước ra trước
“A Mẹ, sao mẹ vẫn còn ở đây?” An An thấy Thẩm Thanh Lan thì hơi thắc mắc
“Tắm xong chưa?” Thẩm Thanh Lan liền hỏi
An An gật đầu, “Mẹ ơi con và anh đã tắm xong, có điều trên sàn có nhiều nước nên anh đang dọn” Thẩm Thanh Lan đã liệu đến chuyện này từ trước, đứng dậy đi vào phòng tắm thì thấy Hạo Hạo đang cầm một cái khăn bông lau chùi
“Hạo Hạo, để dì làm cho” “Dì ơi, cháu làm được mà” Cậu bé cảm thấy mình làm bẩn nên tất nhiên phải tự dọn7dẹp sạch sẽ
Thẩm Thanh Lan đi đến lấy cái khăn, “Để dì làm
Tóc của cháu còn ướt, mau đi ra sấy khô đi, kẻo bị cảm”
“Vâng, cảm ơn dì” An An cười dịu dàng rồi nhanh chóng dọn dẹp nhà tắm
Khi cô đi ra, Hạo Hạo đang sấy tóc cho An An
Cô đi đến cầm lấy máy sấy, “Di sấy cho, hai đứa ai muốn sấy trước?” “Sấy cho em trước đi ạ
Đừng để em bị cảm” Hạo Hạo trả lời trước
Thật ra tóc của An An đã gần khô rồi, Thẩm Thanh Lan sấy sơ là xong, “Hạo Hạo qua đây” Hạo Hạo ngồi xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan
Đầu ngón tay cô luồn vào mái tóc ngắn của cậu bé
Tóc cậu bé rất mềm, không giống An An
Tóc9An An giống tóc Phó Hoành Dật, hơi cứng
“Được rồi, hai đứa lên giường ngủ đi
Sáng mai dì dẫn hai đứa đi leo núi”
“Tuyệt quá, được ra ngoài chơi
Mẹ, mẹ cũng đi ngủ đi, con và anh buồn ngủ rồi” An An vô cùng mừng rỡ
Thẩm Thanh Lan mỉm cười nhìn con trai, thấy hai đứa đã lên giường nằm thì mới ra ngoài
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Lan chạy bộ trở về thì thấy hai cậu bé đã thay quần áo xong, đang ngồi trước bàn ăn sáng
“Mẹ, mẹ nhanh lên đi” An An thúc giục
“Không vội, mẹ đi thay đồ trước
Các con ăn đi” Thẩm Thanh Lan thay quần áo, sau đó đi xuống ăn vội vài miếng, “Đi thôi” Ngọn núi này là nơi cô thường đến5vẽ phong cảnh, ngay sau phía tây thành phố
Vì hôm nay nghỉ lễ, nên có khá nhiều người leo núi, cũng có người mang trẻ con theo như cô
“Mập Mạp, đi nhanh lên, không thì không theo kịp anh đâu” An An thúc giục chú chó husky của mình
Mập Mạp ở bên cạnh Thẩm Thanh Lan đã thở hồng hộc
Con chó này quá béo, lại không thường xuyên vận động, nên thể lực không tốt
Ban đầu, Thẩm Thanh Lan không muốn dẫn nó theo, nhưng trước khi đi, Mập Mạp cứ cắn lấy ống quần An An không chịu thả
Cô thấy thế nên đành dẫn nó theo
“Anh ơi, anh chờ em với” An An nói với Hạo Hạo ở phía trước
Chân cậu bé ngắn ngủn, leo không vững, nên không3cẩn thận ngã ngồi xuống đất
Cậu bé ngây người nhìn Hạo Hạo, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tủi thân
Hạo Hạo thấy thể thì quay lại, kéo An An lên rồi phủi bụi trên quần áo cậu bé, “Để anh dẫn em đi” An An lập tức vui vẻ, “Cảm ơn anh”
Thẩm Thanh Lan đi ở phía sau, bước chậm rãi, thỉnh thoảng lại giơ máy ảnh trong tay lên chụp, phần lớn đều là ảnh của hai đứa bé
“Hi, cô cũng thích leo núi sao?” Một người đàn ông mặc đồ thể thao đi đến
Anh ta đã chú ý cô gái này khoảng mười mấy phút, thấy cô vẫn bước đi chầm chậm, nên hơi ngạc nhiên
Thẩm Thanh Lan gật đầu
Cô không quá thích, nhưng cũng không ghét mốn leo núi này
Người đàn ông lại nhìn máy ảnh trong tay cô, “Cô còn thích chụp ảnh nữa à?” Cái máy ảnh trong tay Thẩm Thanh Lan rất có giá trị, nhất là ống kính kia, chắc cũng đã hơn mấy chục nghìn tệ, bắt góc đẹp, rất chuyên nghiệp
Trước kia Thẩm Thanh Lan không thích chụp ảnh lắm, từ khi sinh An An, cô mới bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật chụp ảnh
Đa số ảnh của con trai đều do cô tự chụp
Nghiên cứu mấy năm qua, nên kỹ thuật chụp ảnh của cô cũng coi như đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp
“Ừ” Thẩm Thanh Lan thờ ơ
“Thật trùng hợp, tôi cũng rất thích leo núi và chụp ảnh, không ngờ chúng ta lại có cùng sở thích
Cô leo núi một mình sao? Có muốn đi cùng không?” “Không” Thẩm Thanh Lan chỉ vừa đáp một chữ thì An An đang leo đến giữa sườn núi đã gọi cô, “Mẹ ơi, mẹ và Mập Mạp nhanh lên đi
Con với anh sắp leo đến đỉnh rồi”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười đầy yêu chiều, “Được, mẹ đến ngay” Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô, “Cô đã kết hôn rồi sao?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên gật đầu
“Không ngờ cô còn trẻ thế này mà đã là mẹ của hai đứa bé rồi, không nhìn ra đấy” Người đàn ông hơi lúng túng
Bề ngoài của Thẩm Thanh Lan không giống như đã hai mươi bảy tuổi, cùng lắm chỉ hai mươi hai, hai mươi ba
Cho nên vừa rồi, tuy người đàn ông nhìn thấy cô cầm máy chụp ảnh hai đứa bé, nhưng vẫn không nghĩ đó là con trai cô mà cứ tưởng tình cờ gặp trên đường
“Ngại quá, con tôi đang giục, tôi đi trước đây” Thẩm Thanh Lan nói rồi bước đi nhanh hơn, không lâu sau đã bắt kịp hai đứa bé
Người đàn ông tiếc nuối nhìn theo Thẩm Thanh Lan
Cứ tưởng là duyên trời định, không ngờ lại là hoa đã có chủ
Núi này không cao lắm, không lâu sao bọn họ đã leo lên đến đỉnh núi
Thẩm Thanh Lan lau mồ hôi cho hai đứa bé, chú chó husky thì ngồi dưới đất, thở hồng hộc
“Mập Mạp, mày nên giảm cân đi
Mày xem mày thở kìa” Án Ản ngồi bên cạnh Mập Mạp, dạy dỗ nó
Đáp lại cậu bé là tiếng thở phì phò của Mập Mạp
“Hạo Hạo cháu uống miếng nước đi” Thẩm Thanh Lan đưa nước cho Hạo Hạo
“Cảm ơn dì
Dì ơi, ở đây thật đẹp
Thật dễ chịu” Hạo Hạo vừa nhìn phong cảnh xa xa, vừa nói
“Nếu thích thì sau này bảo mẹ cháu dẫn cháu đến”
“Thôi ạ, với thể lực của mẹ cháu thì chắc chắn không leo lên đến đỉnh núi được đâu
Lần sau cháu sẽ đến với ba” Hạo Hạo nói
Ba trong miệng cậu bé là chỉ Giang Thần Hi
Từ sau khi Bùi Nhất Ninh và anh kết hôn, cậu bé đã đổi cách xưng hô
Thẩm Thanh Lan nhìn sang con trai, thấy con vẫn đang nói chuyện cùng Mập Mạp, thì mới hỏi Hạo Hạo, “Hạo Hạo, cháu có muốn mẹ cháu sinh cho cháu một đứa em không?”
Hạo Hạo cười tít mắt, “Dì à, mẹ cháu bảo dì hỏi cháu à?” Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Dì tự mình hỏi không được sao?” “Dì đừng gạt cháu, chắc chắn là mẹ cháu nhờ dì hỏi” Hạo Hạo tỏ ra biết tuốt
Thẩm Thanh Lan bật cười, “Được rồi, đúng là mẹ cháu đã nhờ dì hỏi, có điều gì cũng muốn biết
Vậy cháu có thể nói với dì suy nghĩ của cháu được không?”
“Dì, thật ra ban đầu thì cháu không muốn
Lớp chúng cháu có một bạn nọ, bạn ấy cũng giống cháu, ba bạn ấy không phải là ba ruột, sau khi kết hôn với mẹ bạn ấy thì có con khác
Sau đó, ba bạn ấy đối xử với bạn ấy rất tệ, thường xuyên mắng chửi, thậm chí còn đánh bạn ấy nữa, vậy mà mẹ bạn ấy không hề bênh bạn ấy”
“Cho nên cháu lo rằng ba mẹ cháu sinh em rồi thì sẽ không đối xử tốt với cháu sao?” Thẩm Thanh Lan dịu dàng hỏi
Hạo Hạo gật đầu, “Vâng ạ, nhưng về sau cháu đã nghĩ thông suốt
Ba Thần Hi đối xử với cháu tốt như vậy thì dù có con khác, ba vẫn sẽ không đối xử với cháu như ba của bạn kia đâu”
Thần Hi đối xử với Hạo Hạo thể nào, mọi người đều nhìn thấy
Sau này khi anh có con riêng, có thể sẽ thiên vị trong tình cảm, nhưng chắc chắn sẽ không khác hiện giờ là bao
“Vậy cháu có nói những điều này với mẹ hoặc ba Thần Hi của cháu chưa?” Hạo Hạo lắc đầu, nghịch ngợm nháy mắt, “Dì ơi, mẹ cháu luôn xem cháu là trẻ con, cứ nghĩ cháu không hiểu gì
Thật ra không phải vậy đâu, trong lòng cháu hiểu hết đó, cháu chỉ chờ đến khi mẹ cháu tự mở lời hỏi cháu thôi” Thẩm Thanh Lan khẽ cười, rồi đưa tay xoa đầu cậu bé, “Cháu đấy, cháu không biết mẹ cháu lo lắng thế nào đâu
Nếu có cơ hội thì cháu hãy nói với mẹ cháu suy nghĩ của mình đi, bằng không mẹ cháu sẽ rất lo cho cháu”
Hạo Hạo gật đầu, “Dì ơi, nói thật cháu cũng rất muốn có em, nhưng điều kiện tiên quyết là mẹ cháu không được vì vậy mà không cần cháu nữa” “Bé ngốc, mẹ cháu đã vất vả sinh cháu ra và tự tay nuôi cháu khôn lớn, làm sao mẹ cháu đành lòng không cần cháu chứ?” Hạo Hạo tựa lên người Thẩm Thanh Lan, híp mắt, “Vâng, cháu biết, cháu cũng rất yêu mẹ cháu” Càng lớn, cậu bé càng hiểu rõ mẹ mình đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục vì sinh ra mình
“Dì ơi, lần này trở về, cháu sẽ nói chuyện với mẹ” Thẩm Thanh Lan đau lòng xoa đầu Hạo Hạo, đau lòng vì cậu bé trưởng thành và hiểu chuyện quá sớm, “Mẹ cháu thật may mắn khi có đứa con trai yêu thương mình như vậy”
“Dì cũng rất may mắn mà, em trai cũng rất yêu thương dì” “Đúng vậy, hai đứa đều là những thiên thần nhỏ” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, rồi quay đầu nhìn về phía con trai vẫn đang dạy dỗ chú chó cưng, nụ cười đong đầy trong đáy mắt