*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tiếng súng tạm ngừng, anh vội xoay người bỏ chạy, “Mau đuổi theo, đừng để hắn trốn thoát”
Tiếng tiếng súng sau lưng càng lúc càng dồn dập
Anh vừa định nổ súng tiếp thì phát hiện súng đã hết hạn, nên bèn ném cây súng đi, rồi tăng tốc, thoáng chốc đã chạy đi mất
Những viên đạn chỉ bắn xuống đất hoặc lên tường
Anh giống như một con báo linh hoạt, được bóng tối che chở, nhanh chóng chạy thoát
“Eden, đứng lại, nếu này chạy nữa thì tao sẽ nổ súng đấy” Có người ở phía sau hét lên
Ánh mắt Eden lóe lên sự khinh bỉ, có cần cảm ơn hiện giờ các người không nổ súng không? Tôi ngu mới dừng lại ấy
Anh thầm nghĩ, đồng2thời cũng thầm chửi thề, bọn này cứ như keo dán chó, đã đuổi theo anh suốt một ngày một đêm, mà vẫn chưa chịu từ bỏ
“Pằng” Một phát súng vang lên
Eden đau đớn hét lên, chỉ mất tập trung phút chốc mà cánh tay anh đã bị bắn trúng
May là ở tay, nếu là ở chân thì lần này có lẽ thật sự sẽ rơi vào tay đám người này rồi
Có điều, bây giờ chuyện quan trọng nhất là thoát khỏi sự truy đuổi của đám người này, bằng không sớm muộn gì anh cũng bị bắt vì kiệt sức
Trên thực tế, anh đang trong tình cảnh rất nguy hiểm
Anh không quen thuộc với địa hình xung quanh đây, bằng không, anh đã không bị7đám khốn kiếp này truy đuổi đến mức phải bỏ chạy thục mạng như thế
Rẽ vào con hẻm nhỏ, một cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó anh bị ai đó kéo vào, vừa định ra tay thì người đó đã bịt miệng anh lại, “Là tôi, Tô Tinh đây” Eden im bặt, hạ chân xuống
Anh vừa chậm rãi hít thở, vừa im lặng lắng nghe âm thanh bên ngoài, sau khi nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn thì bên ngoài lại trở nên yên tĩnh
Tô Tinh và Eden vẫn không di chuyển, mà chỉ đứng tại chỗ, ngay cả tần số nhịp thở cũng không thay đổi, chẳng mấy chốc, tiếng bước chân đã quay trở lại
“Không có ai cả, hắn9đã đi đâu rồi?” “Chắc chắn vẫn ở gần đây thôi
Hắn đã bị thương, không thể chạy xa được đâu” “Chân hắn không bị thương! Tao kêu mày bắn vào chân nó, mày bắn vào tay nó làm gì? Đồ ngu!”
“Mau tìm đi, nếu không tìm thấy nó thì các người chờ bị ông chủ trừng phạt đi” Giọng nói liên tục truyền vào tai Tô Tinh và Eden
Cô liếc nhìn cánh tay anh, Eden khẽ lắc đầu
Không lâu sau, ngoài cửa lại trở nên yên tĩnh
Tô Tinh và Eden đợi thêm mười phút nữa, chắc chắn rằng bọn chúng sẽ không trở lại, lúc này cô mới thả bàn tay che miệng anh ra
“Sao cô lại ở đây?” Eden hỏi
Lần nào anh bị đuổi giết5cũng gặp Tô Tinh, quả thật quá trùng hợp
Tô Tinh thờ ơ đáp, “Tôi chỉ đi ngang qua thôi
Lần này sao anh lại bị truy đuổi nữa vậy?”
Eden không tin lý do của cô đưa ra, nhưng người ta đã không muốn nói, anh cũng không hỏi nữa, “Đắc tội với đàn anh xã hội đen, tôi không muốn cứu anh em của ông ta, người đó chết, nên ông ta muốn tôi đền mạng”
Được rồi, đây thật sự là một lý do không tệ
“Nơi này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây” Tô Tinh nói
Eden gật đầu
Tô Tinh mở cửa, quan sát xung quanh trước, thấy đám người kia thật sự đã đi mất, cô mới nói với3Eden, “Đi thôi”
Eden đi sau Tô Tinh, phát hiện cô rất quen thuộc với trên địa hình nơi này, nên hơi nhíu mày
Tổ Tinh dẫn Eden rẽ phải, chí lát sau đã đến một khu dân cư, sau đó đi thẳng vào trong, “Đây là chỗ ở tạm thời của tôi, trước tiên chúng ta hãy ở đây đi”
Điều kiện ngôi nhà không tốt lắm, thậm chí còn hơi cũ nát, nhưng lại rất sạch sẽ
Eden chỉ nhìn sơ qua cũng không nói gì
Tô Tinh lấy một hộp thuốc ra, “Cần tôi giúp gì không?” “Không cần, tôi có thể tự xử lý” Eden lấy bằng gạc, nhíp, và những thứ khác từ hộp thuốc ra
Viên đạn không sâu, không tổn thương đến xương, anh có thể tự xử lý
“Có vải sạch không?” Anh hỏi Tổ Tinh, cô gật đầu rồi lấy một cái khăn lông đưa cho anh
Eden nhét khăn vào miệng rồi bắt đầu băng bó vết thương
Từ khi lấy đạn ra cho đến khi băng bó xong cũng chỉ mất mấy phút
Tô Tinh nhìn thấy động tác thành thạo nhanh nhẹn của anh thì nhíu mày, “Bình thường anh đều tự băng bó vết thương cho mình à?”
Tay Eden hơi khựng lại, “Cũng không đến mức đó, chỉ là làm lâu một thao tác như nhau, ở trên cơ thể mình và ở trên người người khác cũng không khác nhau là mấy
Lần này cảm ơn cô đã cứu mạng tôi”
“Không cần cảm ơn, dù không có tối thì anh cũng có thể chạy thoát” Tô Tinh không nói, không mấy để tâm
“Cố định không nói cho tôi nghe về chuyện vì sao cô lại xuất hiện ở đây à?” Eden rất tò mò về điều này, nói cách khác thì anh rất tò mò về Tô Tinh
Dường như cô đi khắp thế giới, cũng không biết là đang làm nhiệm vụ hay trốn tránh người nào
Mà dù là đi lịch vòng quanh thế giới thì có lại đến nơi thế này đâu
Đến nơi này, chẳng lẽ nhiệm vụ đòi hỏi phải che giấu hành tung
“Sự tò mò sẽ giết chết một con mèo, anh không biết nhiều thì tốt hơn” Vẻ mặt Tô Tinh như cười như không nhìn anh
Hôm nay cô cảm thấy đói, ra ngoài mua chút đồ ăn thì gặp cảnh truy sát, vốn chỉ định làm người xem, không ngờ lại phát hiện người bị đuổi giết là Eden
Dù sao anh cũng là bạn tốt của Thẩm Thanh Lan, cô không thể chỉ trơ mắt nhìn, nên bèn ra tay giúp đỡ
“Bây giờ cô là ân nhân của tôi, tôi chỉ đang quan tâm cô” Eden đường hoàng nói
Tô Tinh nhìn trán anh lấm tấm mồ hôi, mặt thì tái nhợt, bèn đưa tay ấn nhẹ lên vết thương của anh
Eden rên lên một tiếng, cô vội rụt tay về, “Nếu anh có thời gian thì chi bằng lo cho bản thân trước đi
Tôi đâu có bị thương” Vừa nói cô vừa cầm hòm thuốc đi, “Tôi đi ngủ trước đây, anh tạm ở phòng khách một đêm nhé”
Eden không quan tâm chuyện này, tùy tiện nằm xuống ghế sô pha
Anh nhắm mắt lại, nhìn như đang ngủ, nhưng thật ra là đang nghĩ về dự định tiếp theo, không thể tiếp tục ở đây được
Tuy chỉ cần tìm được Ryan nói một tiếng thì sẽ không còn bị truy sát nữa, nhưng không thể cứ mỗi lần có chuyện đều tìm Ryan, anh ta đã giúp mình rất nhiều rồi
Bây giờ tạm thời thoát khỏi đám sát thủ kia thì rời khỏi MD không phải việc khó với anh, nhưng vì không muốn cứu người mà gặp phải chuyện thể này, nghĩ đến đây Eden lại cảm thấy không thoải mái
Trong đầu nghĩ ngợi xem nên đáp lễ thế nào rồi Eden nhanh chóng ngủ mất
Dù sao cũng bị đuổi giết liên tục một ngày đêm, cả người anh đã sớm mệt không chịu nổi
Cũng có lẽ vì quen thuộc với Tổ Tinh, biết cô sẽ không làm hại mình, nên Eden ngủ rất ngon, ngay cả lúc cô thức dậy lúc nào cũng không biết
Tô Tinh nhìn người nằm trên ghế sô pha, bật cười, “Ngủ ngon như vậy là do tính cảnh giác quá kém hay do quá tin tưởng tới vậy?” Cô vào phòng bếp rót một ly nước, sau đó mới về phòng, trong nhà có thêm một người nên cô không quen