*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bây giờ cứ có cơ hội, anh sẽ về nhà
“Vâng, không biết con có thích ứng được với sinh hoạt ở đó không?” Thẩm Thanh Lan thành thật gật đầu
Tuy từ khi An An chào đời đến nay, cô cũng từng để con ở nhà nhờ Sở Vân Dung trống giúp vài lần, nhưng lần này thì khác
Có thể nói, đây là lần đầu tiên An An chính thức xa nhà
“Thanh Lan, sớm muộn cũng có một ngày như vậy
Sau này An An trưởng thành thì sẽ càng xa chúng ta nhiều hơn, em phải quên với điều đó” Phó Hoành Dật khuyên cô
“Em biết, nhưng vẫn không yên lòng
Có thể khi con trưởng thành hơn thì chắc em sẽ không lo lắng như thế này nữa” Thẩm Thanh Lan đương nhiên2hiểu được đạo lý này, nhưng cô nghĩ mình lo lắng là vì An An quá nhỏ
“Nếu em không biết làm gì thì đi tỉa cây cảnh cùng anh đi
Hoa trong nhà kính của ông nội cần được cắt tỉa rồi” Phó Hoành Dật nói vậy nhằm dời sự chú ý của Thẩm Thanh Lan
Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi rồi gật đầu, đang định đứng dậy thì Phó Hoành Dật vội đỡ cánh tay cô
Thẩm Thanh Lan câm lặng nhìn anh
Dạo này người đàn ông này coi cô như trẻ con vậy, chú ý đủ điều
“Cẩn thận vẫn hơn” Phó Hoành Dật dịu dàng nói
Thẩm Thanh Lan biết tranh luận với Phó Hoành Dật cũng vô nghĩa, nên chỉ bình bĩnh nói, “Đi thôi” Đang vào hạ, hoa trong vườn đều đã7nở rộ, không khí thoang thoảng mùi hoa dành dành
Thẩm Thanh Lan đứng trước cây dành dành, ánh mắt hiện lên sự hoài niệm
Đây là loài hoa mà khi còn sống bà nội cô thích nhất
“Phó Hoành Dật, anh xem, lại một năm hoa nở nữa rồi” Thẩm Thanh Lan buồn bã nói
Phó Hoành Dật ôm lấy vai cô, “Bà nội ở trên trời nếu thấy bây giờ em sống hạnh phúc như thế thì cũng sẽ an tâm” “Em biết” Thẩm Thanh Lan mỉm cười
Khi còn sống, bà nội luôn lo lắng cho cô, hiện giờ cuộc sống của cô đã mỹ mãn, bà nội dĩ nhiên sẽ yên lòng
Chỉ có điều, bà đã từng là người yêu thương cô nhất, nên trong lòng cô không khỏi hoài niệm về ngày9xưa
Trong nhà kính của Phó lão gia không nhiều loại cây cảnh như ở nhà họ Thẩm, chỉ lác đác mấy cây, hơn nữa vì không chăm chút thường xuyên, nên có một số cây thậm chí đã khô héo
“Phó Hoành Dật, anh dọn bồn hoa này ra ngoài đi” Thẩm Thanh Lan chỉ vào bồn hoa đã héo rũ và nói
Phó Hoành Dật đi đến, đang định dời nó đi thì Thẩm Thanh Lan lại bảo, “Khoan đã”
Phó Hoành Dật dừng lại, “Không dời đi nữa sao?”
“Trước tiên khoan hãy dời, anh đào cái cây héo này lên đi đã” Cô vừa có phương pháp tốt hơn
Thẩm Thanh Lan nói sao thì Phó Hoành Dật làm vậy
Anh tìm dụng cụ, đào cái cây héo ra theo chỉ thị của Thẩm Thanh5Lan, chỉ còn lại chậu cây trồng không
Thẩm Thanh Lan đi tới trước cây hoa trường thọ, gốc cây này lớn nhanh phát triển tốt đến nỗi chậu hoa đã không thể chứa nổi nó nữa rồi
Cô cầm kéo lên, không chút do dự cắt bỏ vài cành, lại bảo Phó Hoành Dật lấp đầy đất vào cái chậu không, sau đó cắm cành hoa trường thọ vào rồi tưới nước lên
“Hoa trường thọ dễ trồng, chỉ cần có đủ đất và ánh sáng là có thể sống, một thời gian ngắn nữa thì sẽ có một chậu cây mới” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói
Cô vốn không có hứng thú với hoa cảnh, nhưng vì bà nội cô thích nên cô cũng học được một ít từ bà
“Cứ để như vậy3à?” Phó Hoành Dật hỏi cô
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Cứ để vậy đi, một thời gian nữa nó mới ra rễ” Vừa cắt tỉa hoa vừa trò chuyện, Thẩm Thanh Lan tạm thời quên chuyện An An
Trong nhà kính không có nhiều cây, nên hai người cũng nhanh chóng làm xong
“Ngày mai chúng ta ra ngoài du lịch nhé” Từ nhà kính trồng hoa ra, Phó Hoành Dật bỗng nhiên đề nghị
Du lịch? Anh được nghỉ à?” Thẩm Thanh Lan nhìn sang anh
Ngày nghỉ của Phó Hoành Dật hầu như đều rất ngắn, thường không vượt quá ba ngày
“Lần này anh về một tuần, ngày mai anh sẽ đưa em ra ngoài, đi chơi vài ngày, khi trở về thì vừa khéo trại hè của An An cũng kết thúc” Phó Hoành Dật nói
Cứ ở nhà, Thẩm Thanh Lan sẽ khó mà không nhớ đến An An, chi bằng đi ra ngoài chơi, nhân tiện bọn họ tận hưởng thế giới hai người luôn
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ
Dạo này quả thật không có gì làm cả, mà cô và Phó Hoành Dật cũng đã lâu không cùng nhau đi du lịch, vì vậy cô mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy mong đợi, “Đi đâu thế?” “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, để tối anh tìm hiểu, ngày mai sẽ nói cho em biết” Ra ngoài du lịch là quyết định đột xuất, nên Phó Hoành Dật chưa nghĩ ra sẽ đi đâu
“Nếu anh chưa nghĩ ra thì chúng ta đến Hàng Thành nhé
Trước đây, em đã đến đó một lần, phong cảnh Hàng Thành rất đẹp” Thẩm Thanh Lan đảo mắt
Mấy năm trước, cô đã đến Hàng Thành, cũng có ấn tượng tốt với nó và vẫn luôn muốn đến đó lần nữa, nhưng mấy năm nay cứ vướng bận nhiều chuyện, nên mãi vẫn chưa đi được
“Được, nghe theo em
Bây giờ anh đi đặt phòng và vé máy bay” Phó Hoành Dật nói là làm ngay
Hành trình cứ như vậy được quyết định
Buổi tối lúc ăn cơm, Phó Hoành Dật nói với Phó lão gia một tiếng
Vì có Phó Hoành Dật nên ông không lo lắng gì, chỉ dặn dò, “Bây giờ Thanh Lan là phụ nữ có thai, cháu đưa nó đi chơi thì phải chăm sóc nhiều hơn đấy”
“Ông nội, cháu có chừng mực mà”
Phó Hoành Dật đặt vé máy bay vào trưa hôm sau, đến Hàng Thành thì đã hai giờ chiều
Vì đã thuê xe trước, nên sau khi lấy hành lý, anh phải đi taxi đến chỗ thuê xe
Thẩm Thanh Lan không cần làm gì cả, chỉ cần đi theo Phó Hoành Dật là được
Đến khách sạn cất hành lý trước, sau đó Phó Hoành Dật lấy một tấm bản đồ ra, “Anh chưa từng đến đây, em xem xem muốn đi đâu”
Thẩm Thanh Lan chỉ vào một khoảng màu xanh lam trên bản đồ, “Chúng ta chèo thuyền trên hồ đi
Lần trước em đến đây một mình, nên chỉ đi dạo quanh bờ hồ, chứ chưa ra giữa hồ
Lần này chúng ta cùng ra giữa hồ nhé”
“Được” Phó Hoành Dật không có ý kiến gì
Hàng Thành đã có nhiều thay đổi so với lần trước, Thẩm Thanh Lan có cảm giác như đã qua mấy đời
Cô hỏi thăm nhân viên lễ tân của khách sạn, biết buổi tối nơi này có nhiều điểm trình diễn lễ hội ánh sáng, vì vậy ăn tối xong, cô liền kéo Phó Hoành Dật ra ngoài
Mặt sông Tiền Đường vẫn mênh mông, đứng ở bờ bên này đã có thể nhìn thấy rõ ánh sáng bên bờ bên kia, trên tòa nhà đối diện đang diễn ra màn trình diễn ánh sáng với màu sắc vô cùng đa dạng
“Lần trước em đến đây, vẫn chưa có những thứ này” Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói
“Em có ấn tượng tốt với thành phố này à?” Phó Hoành Dật hỏi
“Thành phố này rất yên bình” Thẩm Thanh Lan gật đầu
Đây là ấn tượng khắc sâu nhất với Hàng Thành khi cô đến đây vào mấy năm trước
“Nhịp sống nơi này rất chậm, bước chân của mọi người cũng thể hiện sự ung dung, không giống ở thủ đô, ngay cả vội vội vàng vàng” Thẩm Thanh Lan nói, chậm rãi thuật lại ấn tượng ban đầu của cô với thành phố này
“Phó Hoành Dật, nếu có thể thì tương lai em rất muốn ở đây dưỡng lão”
Phó Hoành Dật nắm tay cô, tản bộ bên bờ sông, gió sông mang theo cái nóng của mùa hè thổi vào người, nhưng hòa cùng đêm lạnh, nên không làm người ta thấy oi bức
Gió thổi bay mái tóc dài của Thẩm Thanh Lan
Phó Hoành Dật nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng mỉm cười, “Được chứ”
“Lần trước đến đây, em có ăn món gì làm em nhớ mãi không quên không? Ngày mai anh đưa em đi ăn” Phó Hoành Dật vừa đi vừa nói
Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi, nhớ đến bánh hoa quế trong con hẻm nọ, “Đúng là có, nhưng không biết bà lão ấy còn ở đó không” “Ngày mai đi xem là biết”