*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô bé không biết tại sao, cũng không dám hỏi mẹ
Ban đầu, cô bé nghĩ, mẹ không thương mình thì ít nhất còn có cha
Nhưng cả mọi chuyện đều thay đổi từ năm cô bé tám tuổi
Một hôm nọ, mẹ của cô bé nói muốn dẫn cô bé đi mua quần áo
Giọng nói dịu dàng của bà khiến cô bé nghĩ, cuối cùng mẹ mình cũng nhớ đến mình rồi
Cô bé rất vui mừng, ăn mặc thật xinh đẹp rồi theo mẹ ra ngoài
Nhưng không ngờ rằng mẹ cô bé lại không đưa cô bé đến trung tâm mua sắm, mà lại đưa đến một căn phòng cũ nát
Trong phòng có hai người đàn ông xa lạ, bà ta giao cô2bé cho cho họ, sau đó bỏ đi mà không thèm quay đầu lại”
“Sau đó thì sao?” Nhan Tịch không kiềm lòng được lên tiếng hỏi, sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy
Cô nghĩ tới cảnh tượng rất đáng sợ
Trong mắt Tô Tinh xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo, khóe môi nở nụ cười châm biếm: “Cô bé vùng vẫy và gào khóc gọi mẹ, xin mẹ dẫn mình về nhà, gọi khàn cả cổ nhưng mẹ của cô bé vẫn không xuất hiện
Sau đó, cô bé bị đưa đến một hòn đảo nhỏ, nơi đó có rất nhiều đứa bé khác cũng giống cô bé
Ngày nào bọn họ cũng phải luyện tập, nếu không nghe lời thì sẽ có7người dùng roi đánh bọn họ” “Luyện tập cái gì?” Nhan Tịch hỏi theo bản năng
“Giết người” Đôi môi đỏ mọng phun ra hai từ, thành công khiến sắc mặt Nhan Tịch càng tái nhợt
Tô Tinh cười nói: “Đó là một tổ chức sát thủ, trẻ con nơi đó cũng bị huấn luyện để trở thành sát thủ
Ở đó chỉ có cá lớn nuốt cá bé, nếu cô không cố gắng giết chết người khác thì họ sẽ giết chết cô, thế giới nơi đó tàn khốc như vậy đấy”
“Vậy sau đó thì sao? Cô bé kia còn sống không?”
“Còn sống, nhưng cũng như đã chết” Nhan Tịch cảm thấy khó hiểu
Tô Tinh nói tiếp: “Trong một lần huấn luyện thực9tế, cô bé kia và đồng đội bị kẻ khác đuổi giết
Để cứu bạn mình, cô bé đã bị người ta đâm một dao
Cô bé cứ nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, nhưng không ngờ lại được người khác cứu
Có điều khi tỉnh lại, cô bé mới biết, mình lại rơi vào một hang sói khác
Cô bé vẫn không thoát khỏi số phận làm quân cờ bị người khác điều khiển, huấn luyện
Chào đón cô bé vẫn là hết đợt huấn luyện này đến nhiệm vụ khác
Cô bé không thể nhớ được mình đã thoát khỏi tay thần chết bao nhiêu lần
Cô bé chán ghét cuộc sống như thế, muốn chạy trốn, nhưng một nơi như thế sao có thể để5cô bé muốn trốn là trốn được, trừ khi khi cô bé đó chết đi”
“Vậy cuối cùng cô bé đó đã chết rồi ư?” Nhan Tịch run rẩy hỏi
Câu chuyện mà Tô Tinh kể quá mức khủng khiếp, cứ như một bộ phim điện ảnh không thực tế
Cô không muốn tin, nhưng trong đầu lại có một giọng nói, nói với cô rằng tất cả đều là sự thật
Có một người bị chính mẹ ruột của mình đưa vào địa ngục, đồng thời còn đang vùng vẫy đau đớn trong địa ngục đó
“Vẫn chưa, cô ấy vẫn tìm cách thoát thân, nhưng không biết chừng một ngày nào đó cô ấy sẽ chết
Thế nhưng dù có chết, thì trên đời này3cũng sẽ không có ai nhớ đến cô ấy cả” “Ba của cô ấy đâu? Không phải cô nói ba của cô ấy rất thương cô ấy sao?” Nhan Tịch đột nhiên hỏi
Nụ cười trên môi Tô Tinh càng thê lương hơn: “Vì ba của cô ấy còn một đứa con khác
Sau khi cô ấy mất tích, ba của cô ấy tìm kiếm một thời gian rồi quên mất cô ấy
Từ đó, ông ấy cực kỳ thương yêu đứa con kia, nâng như trứng hứng như hoa, chiều chuộng như công chúa
Mà hoàn toàn không hay biết rằng, trong khi đứa con gái này của ông ấy sống vui vẻ hạnh phúc, thì đứa con gái kia của mình đang phải trải qua những chuyện gì”
“Vậy tại sao mẹ của cô bé kia lại làm như vậy? Sao lại nhẫn tâm đẩy con gái ruột của mình vào địa ngục?” Tim Nhan Tịch nhói lên, nói với Tô Tinh
Cô không thể tin được trên thế giới này lại có một người mẹ ác độc như vậy
“Bởi vì hận thù
Mẹ của cô bé hận ba của cô bé, đến với cha của cô bé là để báo thù
Mẹ của cô bé chưa bao giờ yêu ba của cô bé, càng chưa bao giờ yêu cô bé
Ngay từ đầu, sự hiện diện của cô bé trên đời này đã là một bi kịch”
“Cô bé kia là cô sao?” Nhan Tịch nhỏ giọng hỏi
Tô Tinh lắc đầu: “Không phải tôi mà là một người bạn của tôi
Chuyện này do chính miệng của cô ấy kể cho tôi nghe”
“Thế nên cô cũng là người trong tổ chức kia sao?” “Đúng vậy” Tô Tinh cho cô ấy câu trả lời chắc nịch, “Nhưng không ai biết được chuyện này, ngay cả Thanh Lan cũng không rõ
Tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật giúp tôi”
Nhan Tịch cứ nghĩ mình sẽ sợ hãi, dù sao người đứng trước mặt cũng là một sát thủ giết người không ghê tay
Nhưng không biết vì sao, cô lại không hề có cảm giác sợ hãi đối với người này, cứ như biết chắc cô ấy sẽ không làm hại mình
“Sao cô lại nói với tôi những chuyện này?” Nhan Tịch không thể hiểu được, tại sao lại kể chuyện này cho một người không liên can gì như cô? “Nhan Tịch, tôi muốn nói với cô rằng, trên đời này còn có khối người bị thảm hơn cô
Nhưng bọn họ không từ bỏ hy vọng mà vẫn cố gắng sống tiếp, cố gắng tìm đến hạnh phúc của mình
Còn hạnh phúc của cô chỉ cần giơ tay là có thể chạm được, vậy thì tại sao cô lại cái khép cửa trái tim, khiến những người yêu thương cô phải đau buồn chứ?” Nét mặt Tô Tinh rất nghiêm túc
“Cô chưa từng trải qua những chuyện tôi gặp phải, cô không biết đối với tôi những ký ức kia đáng sợ đến thế nào
Cuộc đời của tôi là một tấn bi kịch” Nhan Tịch bật khóc
Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt một người xa lạ
“Nhưng dù cô có bị thảm thế nào đi nữa thì bên cạnh cô vẫn còn rất nhiều người yêu thương cô
Ba của cô, anh cô, Thẩm Thanh Lan, và còn người bác sĩ luôn ở bên cạnh cô nữa
Bọn họ đều thật lòng thật dạ yêu quý cô
Hơn nữa trước khi trải qua những chuyện kia, cô cũng từng có một gia đình hạnh phúc, ba mẹ yêu thương, từ nhỏ đã không sâu không lo, sống hạnh phúc như một công chúa
Lẽ nào những điều đó không đáng để cô trân trọng sao? Nhan Tịch à, cô không thể mãi đắm chìm trong đau khổ được”
“Tôi cũng muốn như vậy, nhưng tôi thật sự không làm được” Cả người Nhan Tịch run lên, khóc đến nỗi không kiềm chế được
Cô đã từng cố gắng và cũng đang rất cố gắng
Tô Tinh nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Nhan Tịch, hãy quý trọng chính mình vì những người yêu thương cô nhé
Thật ra cuộc đời này rất tươi đẹp
Những thứ hiện giờ cô đang có là những thứ mà người khác ước ao cả đời cũng không có được
Đừng vứt bỏ nó, cũng đừng vứt bỏ bản thân mình” Lúc này Nhan Tịch không thấy được ánh mắt Tô Tinh đau thương đến nhường nào
Có điều, lời nói của Tô Tinh vẫn giống như một cây búa đánh mạnh lên người Nhan Tịch
Cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi mất đi ý thức
Khi Nhan Tịch tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, bên cạnh cô là Doug
Cô thẫn thờ nhìn trần nhà, qua một lúc lâu mới hỏi anh: “Cô ấy đâu rồi?”
Doug ngẩn người: “Ai?” “Một cô gái đẹp, rất đẹp, tóc vàng xoăn, tên là Tô Tinh”
“Khi anh đến thì trong phòng bệnh chỉ có một mình em
Nhan Tịch, hôm nay ra ngoài em gặp chuyện gì vậy? Tại sao lại ngất xỉu? Tô Tinh mà em nhắc đến là ai vậy?” Doug nhận được điện thoại của bệnh viện thì lập tức chạy đến, chứ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra
Nhan Tịch lắc đầu: “Không có gì, chỉ đột nhiên choáng váng rồi hôn mê thôi
Tô Tinh là người đưa em vào bệnh viện”
Doug tất nhiên không tin lời giải thích này của cô, nhưng Nhan Tịch không muốn nói thì anh cũng không ép: “Vậy đừng suy nghĩ nhiều nữa, em nghỉ ngơi cho khỏe đi”
Nhan Tịch lại không thể nhắm mắt nghỉ ngơi được
Trong đầu cô cứ vang vọng những lời Tô Tinh đã nói
Cô nhìn sang, bắt gặp ánh mắt đau lòng và lo lắng của Doug, mà trong lòng nhói đau, nên nhỏ giọng nói: “Di động của em đâu? Em muốn gọi điện cho chị”
Mắt Doug sáng lên, đã gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên Nhân Tịch chủ động nói muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan
Nhan Tịch nhận lấy di động, bấm số điện thoại của Thẩm Thanh Lan: “Chị, em là Nhan Tịch đây”
***
Sau khi đưa Nhan Tịch đến bệnh viện thì Tổ Tinh lập tức mua vé máy bay đến Nam Thành
Cô đứng trước cổng nhà họ Nhan, nhìn căn nhà trước mắt mà không đi vào
Căn nhà này chỉ tồn tại trong ký ức của cô
Khi còn bé, cô từng hỏi người đàn ông mà cô gọi là ba rằng, vì sao ông không sống cùng mẹ con cô, vì sao ông không đưa cô và mẹ đến sống trong ngôi nhà đẹp đẽ này
Lúc đó, Nhan An Bang chỉ mỉm cười nhìn cô với ánh mắt áy náy
Khi xưa từng không biết, nhưng cô đã hiểu từ lâu
Cô không hận Nhan An Bang
Trong ký ức thời thơ ấu của cô, mọi điều ấm áp đều là ông mang đến
Vô số lần cô tưởng chừng mình không thể kiên trì được nữa, nhưng nhờ những ký ức đó mà cô mới có thể sống tiếp
Cửa nhà họ Nhan mở ra, Tô Tinh nép người tránh sang một bên, chỉ thấy Nhan An Bang đi ra
Ông ta mặc áo bành tô, tóc hoa râm, không còn giống người đàn ông phong độ phấn chấn luôn mỉm cười ôn hòa trong trí nhớ của cô nữa
Lúc này, mặt mày ông ta thân thờ, lưng hơi cong, cứ như một ông cụ sắp gần đất xa trời
Nhưng rõ ràng ông ta còn chưa đến sáu mươi
Tô Tinh biết Nhan An Bang vì Tần Nghiên mà bị bạn bè xa lánh, con trai không chịu tha thứ, con gái cũng không muốn gặp ông
Nhà tan cửa nát, vợ con ly tán, đây chính là kết cục của Nhan An Bang lúc về già
Ánh mắt Tô Tinh nhìn Nhan An Bang vô cùng phức tạp
Cô đã từng cho rằng ông quên mất cô, nhưng về sau cô lại nghe Thẩm Thanh Lan nói rằng, ông vẫn giữ ảnh lúc bé của cô
Cũng nhờ như vậy mà Thẩm Thanh Lan mới biết thì ra cô là con gái nhà họ Nhan
Nhan An Bang đi siêu thị, lúc ra thì trên tay cầm một cái túi, bên trong toàn là mì ăn liền hoặc thức ăn nhanh như bánh mì
Tô Tinh đi theo ông suốt đoạn đường, mãi đến khi ông về tới nhà, cô mới quay người ra sân bay
Cô chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ nhận ông, cũng chưa bao giờ định tiếp cận, nói chuyện với ông
Tần Mộc đã chết, người đang sống là Tô Tinh
Tần Mộc là con gái của Nhan An Bang, còn Tô Tinh chỉ là một đứa trẻ mồ côi
Tổ Tinh lại xuất hiện trên đường phổ MD một lần nữa, nơi này là phạm vi hoạt động chính của người đàn ông kia
Cô không hề che giấu thân phận của mình nên chắc chắn người đàn ông kia sẽ nhanh chóng nhận được tin tức và xuất hiện trước mặt cô
Cô đã nghĩ thông suốt, thay vì cứ lẩn trốn, lo trước sợ sau, chi bằng cứ liều mạng một lần, biết đâu còn có thể tìm được một con đường sống cho mình
Có điều, người xuất hiện trước mặt cô không phải là người đàn ông kia mà lại là Eden
Tô Tinh nhìn Eden chằm chằm: “Không phải anh đi rồi à? Tại sao còn quay lại?” Eden không trả lời cô mà lại nói: “Tôi đã nói rồi, cô đi đâu tôi sẽ theo đó
Tôi biết cô muốn làm gì, tôi đi cùng cô
Tuy rằng khả năng của tôi thật sự không bằng cô, nhưng ít nhiều gì tôi cũng có thể đỡ cho cô vài phát sóng vào thời khắc quan trọng” Tô Tinh bình tĩnh nhìn Eden: “Anh có biết mình đang nói gì không? Anh có biết chuyến đi này có ý nghĩa thế nào không?”
Eden gật đầu: “Tôi biết”
“Vậy sao anh còn đi?”
“Chúng ta là bạn bè, tôi không thể nào để có một mình đối mặt với nguy hiểm được” Bạn bè, Tô Tinh lặp lại hai chữ này rồi bỗng nở nụ cười: “Eden, lẽ nào anh không sợ tôi thích anh sao?” Eden lắc đầu, trả lời chắc nịch: “Cô sẽ không đâu” Tô Tinh bật cười nhưng sống mũi lại hơi cay cay
Anh dựa vào đâu mà khẳng định rằng tôi không thích anh chứ? Cô im lặng nghĩ
“Được, anh đã muốn đi cùng tôi thì cứ đi, dù sao cuối cùng chuyện này cũng phải có một cái kết” Eden mỉm cười, đi bên cạnh Tô Tinh
Có điều khi rẽ qua một góc đường, anh bỗng cảm thấy sau gáy đau nhói
Hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy Tô Tinh áy náy nhìn anh