*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Bruce, anh đừng quan tâm đến tôi, mau chạy đi.” Tô Tinh đẩy Bruce, vết thương trên người cô nặng hơn của anh, sẽ làm liên lụy đến anh
Nếu không có cô, Bruce nhất định có thể trốn thoát.
“Không được, muốn đi thì cùng đi.” Bruce cũng không quay đầu lại, chặn trước mặt Tô Tinh.
“Bruce, anh có ngốc không đấy? Bây giờ anh chạy đi là sẽ được tự do
Lawrence vừa mới chết, sắp tới bọn họ sẽ vội vàng tranh cướp vị trí thủ lĩnh, sẽ không để ý đến tôi đâu.”
Bruce đứng trước cô, anh không hề do dự: “Cùng đi.” Anh sẽ không bỏ lại bạn bè mà chạy trốn được
Tô Tinh cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: “Nếu anh không đi, cả hai chúng ta đều sẽ3chết ở đây.” “Vậy thì cùng chết đi, ít nhất đường xuống suối vàng cũng không cô đơn.”
Tô Tinh nghe vậy thì cười khổ, sao lại có người cố chấp như thế chứ.
“Được rồi, lần này cứ trông coi vào vận may của chúng ta đi.” Tô Tinh nói rồi kéo Bruce chạy về mặt đông bắc của căn cứ, ở phía đó có một vách núi, cao tới trăm mét, nếu rơi xuống tất sẽ chết không chỗ chôn
Có điều, bên đó cũng có một khu rừng có thể ẩn náu, ít nhất có thể giúp bọn họ kéo dài chút thời gian.
Tô Tinh không biết lúc nãy Eden có nhận được tín hiệu cầu cứu của cô hay không, chỉ có thể thầm cầu nguyện Eden nhanh đến một chút, đồng0thời có thể tìm được chính xác vị trí của cô.
Người bến sau vẫn đuổi theo không ngừng
Bruce và Tô Tinh chạy thẳng về hướng rừng cây
Thủ lĩnh đội át chủ bài dẫn đầu đuổi theo bọn họ, vừa thấy hướng bọn họ chạy trốn liền hiểu ý định của Tô Tinh, sắc mặt hắn lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Mau lên, phải giải quyết bọn chúng trước khi bọn chúng chạy vào rừng.”
Tuy nói là như thế, nhưng rốt cuộc Tô Tinh và Bruce vẫn là những người xuất sắc trong căn cứ
Cho dù thủ lĩnh đội át chủ bài hành động cũng rất nhanh, nhưng hai người còn nhanh hơn, nhanh chóng biến mất trước mắt bọn chúng.
“Chết tiệt!” Thủ lĩnh đội át chủ bài thầm mắng một tiếng, hai con5khỉ ranh ma này
Tô Tinh và Bruce dựa vào gốc cây đại thụ thở hổn hển: “Quá nguy hiểm, vừa rồi suýt chút nữa là hai ta đã tiêu đời rồi.” Tô Tinh nói.
Bruce không nói gì, cánh tay anh bị đạn bắn sượt qua, lúc này đang chảy máu
Anh tiện tay cắt một miếng vải trên áo, băng bó qua loa rồi nhìn về phía Tô Tinh: “Tay của cô không sao chứ?”
Tô Tinh liếc nhìn cánh tay đang buông thõng bên người, cô cười khổ: “Chắc là bị gãy rồi.”
Lúc đó Lawrence đã dùng hết sức, cánh tay của cô sẽ không khá lên nổi trong thời gian ngắn, có thể hồi phục như cũ hay không vẫn là một vấn đề.
“Cứ mặc kệ tay của tôi đi, chúng ta phải4nhanh chóng nghĩ cách chạy đến công căn cứ, gặp lại Eden.”
“Được, có điều người của bọn họ cũng không nhiều, bọn họ có thể sẽ không tìm được chúng ta.” Nhóm của Eden chỉ có mười sáu người, Bruce cũng chẳng mấy đánh giá cao việc có thể gặp lại nhóm Eden, thành công chạy ra khỏi căn cứ
Có điều anh cũng không hối hận việc tối nay đã ra tay cùng Tô Tinh.
Mà lúc này, Bruce lại không biết mười sáu người đó chỉ là một phần nhỏ mà Eden dẫn theo, phần lớn vẫn còn ở đằng sau
Dù sao thì nhiều người sẽ khó mà ẩn náu thật hoàn hảo, nếu bị Lawrence phát hiện ra sớm thì muốn cứu Tô Tinh ra sẽ càng viển vông hơn
Trong những người9Eden mang đến, có đến một nửa là người của Allen
Cũng như Peter đã đoán trước, Allen không thể nào hoàn toàn mặc kệ được.
“Cứ mặc kệ đã, có thể trốn chạy được xa bao nhiêu thì chạy chừng đó
Nếu trốn thoát được thì đó là chúng ta may mắn, còn không thì đó là số phận của chúng ta.” Tô Tinh lạnh lùng nói.
Bruce gật đầu, vô cùng tán thành với cách nói của Tô Tinh, hai người đứng lên
Bruce nhìn cánh tay trái yếu ớt của Tô Tinh: “Hay là, tôi giúp cô nắn lại xương trước?” Tô Tinh lắc đầu: “Rời khỏi đây trước đã.” Dù có nắn lại xương thì tay của cô cũng không thể hồi phục trong thời gian ngắn được.
May mà hôm nay, Tô Tinh và Bruce đều mặc quần áo tối màu, giúp bọn họ náu mình dễ dàng.
Trong rừng có không ít ánh đèn pin đưa qua đưa lại, đó chính là những người đang đuổi giết bọn họ
“Đám người này cũng không ít đâu
Định điều động tất cả người trong căn cứ đuổi giết chúng ta đấy à?” Tô Tinh thầm mắng, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu
Chẳng phải giờ này bọn chúng nên đi cướp đoạt vị trí thủ lĩnh căn cứ hay sao, đuổi giết hại người bọn họ làm cái gì?
Tô Tinh và Bruce hộp lưng lại như mèo, tránh được một ánh đèn chiếu qua: “Nhanh, thừa lúc này.” Cô đẩy Bruce một cái.
Thỉnh thoảng lại có đạn lạc bay vượt qua người bọn họ
Mặt Tô Tinh sa sầm
Đám người kia muốn đuổi theo bọn cô, khiến bọn cô không chết không thôi mà: “Đám khốn kiếp đáng chết, muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta hay sao?” Bắn không hề có mục đích như thế, không chỉ đơn giản là lãng phí đạn
Chẳng lẽ bọn chúng không sợ bắn phải người của mình hay sao? Tô Tinh không hiểu được hành động của thủ lĩnh đội át chủ bài
Đây quả thật là giết địch một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm
Có điều bây giờ cũng không phải lúc để cô quan tâm tới những chuyện này, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn
Ở bên kia, Eden vẫn còn đang chờ tin tức từ Tô Tinh
Anh không biết cô muốn lấy chất gây ảo giác từ chỗ mình để làm gì, nhưng anh biết, nhất định là Tô Tinh đã có kế hoạch của mình, đồng thời chẳng mấy chốc sẽ hành động, nên vẫn luôn chú ý đến máy thu tín hiệu trên tay
Nhìn máy thu tín hiệu xuất hiện điểm đó, Eden bỗng đứng lên: “Mau, đi theo tôi.”
Mọi người nghe vậy liền ào ào đứng lên
Bọn họ thuộc một tổ chức khác, nhưng trước khi xuất phát, thủ lĩnh của bọn họ đã nói rằng lần này bọn họ sẽ phải nghe theo sự chỉ huy của Eden
“Cậu đi thông báo cho những người còn lại, những người khác thì đi theo tôi.” Eden nói với một người trong đó, người kia gật đầu, lấy điện thoại ra liên hệ với phần đông lực lượng còn lại
Máy thu tín hiệu chỉ có thể biểu hiện vị trí của Tô Tinh, song lại không thể trò chuyện với cô
May mà Eden đã lấy bản đồ căn cứ từ chỗ Bruce
Đối chiếu với bản đồ, anh nhanh chóng xác định được vị trí của Tô Tinh: “Là rừng cây phía đông bắc căn cứ.” Anh nói.
Eden muốn xông vào căn cứ cứu Tô Tinh thì nhất định phải phá được phòng tuyển ở cổng chính căn cứ
May mà lúc này phần lớn người của căn cứ đã bị thủ lĩnh đội át chủ bài điều đi truy đuổi Tô Tinh và Bruce
Cổng ra vào căn cứ ngày thường được phòng thủ nghiêm ngặt, nay lại có vẻ lỏng lẻo khác thường
Eden không cần tốn nhiều sức đã vào được căn cứ.
Căn cứ rất rộng, muốn đuổi kịp Tô Tinh phải cần chút thời gian
Lại thêm việc những người này đều là lần đầu tiên hợp tác, hoàn toàn không có sự ăn ý
Eden sốt ruột, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ bằng một mình anh thì không thể nào đưa được Tô Tinh an toàn đi ra
Cho nên anh chỉ có thể ở thầm cầu nguyện Tô Tinh có thể kiên trì được đến lúc anh đến.
Lúc này, Tô Tinh và Bruce đã hết hơi rồi, vừa rồi Bruce vì cứu cổ mà trên người còn bị trúng một phát súng.
“Bruce, anh vẫn ổn chứ?” Tô Tinh hỏi
Cô chỉ còn dùng được một tay, hành động không tiện, đến băng bó cho Bruce cũng khó
Ánh mắt cô hiện vẻ sốt ruột
Bruce lắc đầu: “Không sao, vẫn ổn
Đừng quan tâm đến vết thương của tôi nữa
Chúng ta đi nhanh lên.”
Tô Tinh gật đầu, tay kia bám vào Bruce để đứng lên
Đang định đi thì trước mặt bọn họ lại hiện lên một loạt ánh đèn
Tô Tinh vô thức nhắm mắt lại, mở mắt ra đã thấy họng súng đen ngòm đang chĩa vào bọn họ.
Thủ lĩnh đội át chủ bài chậm rãi đi ra, lặng lẽ quan sát hai người: “Các người không còn chỗ để trốn đâu.” Tô Tinh yên lặng nhìn hắn: “Lawrence đã chết rồi, anh có thể trở thành thủ lĩnh mới của căn cứ, tại sao phải đối đuổi tận giết tuyệt bọn tôi?”
Hắn cười: “Các người giết thủ lĩnh, chẳng khác gì đã phản bội căn cứ
Kẻ phản bội thì ai cũng phải giết
Bây giờ tôi cũng chỉ muốn báo thù cho thủ lĩnh thôi.” Tô Tần cười lạnh: “Không ngờ đường đường là thủ lĩnh đội át chủ bài mà lại là người trong tình trọng nghĩa như vậy
Nhưng sao tôi lại cảm thấy anh cứ như đang giết người diệt khẩu, trừ hậu họa hơn nhỉ?” Ánh đèn pin chiếu sáng cả khu này, khiến Tô Tinh thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn
Anh mắt hắn có ý cười, tựa như châm chọc, nhưng cũng như đắc ý
“Cô muốn hiểu như vậy cũng được, giết chết các người, uy danh của tôi tự khắc sẽ càng cao hơn, mới càng thêm danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí thủ lĩnh” Có lẽ thủ lĩnh đội át chủ bài chắc chắn là bọn họ đã không thể trốn được nữa, mà những người bên cạnh lại là thân tín của mình, nên nói chuyện không hề nể nang gì
Tô Tinh đã ở căn cứ nhiều năm như vậy mà cũng không hề biết thủ lĩnh đội át chủ bài của nhiệm kỳ này, bọn họ thậm chí còn chưa từng quen biết
Dù sao thủ lĩnh đội át chủ bài cũng thuộc đội vệ sĩ riêng của Lawrence
Có lẽ cũng bởi vì để phòng bọn họ cấu kết với nhau, nên Lawrence chưa từng cho phép cấp dưới của mình qua lại thân thiết với thủ lĩnh hội át chủ bài.
“Chúng tôi chỉ muốn rời khỏi căn cứ mà thôi
Nếu anh thả chúng tôi đi thì sau này bọn tôi sẽ không bao giờ bước chân vào căn cứ một bước nào nữa
Bất kể anh có phải là thủ lĩnh căn cứ hay không thì cũng không có bất cứ quan hệ gì với bọn tôi
Nhưng nếu anh nhất định không chịu để bọn tôi rời đi, thì cùng lắm là đồng quy vu tận
Mặc dù bây giờ chúng tôi đang bị anh đuổi giết, vô cùng thảm hại, nhưng dù sao tôi và Bruce cũng là những người đứng đầu trong căn cứ
Anh cho rằng anh thật sự có thể không cần tốn nhiều sức đã có thể đuổi tận giết tuyệt hai chúng tôi sao?” Tô Tinh nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh đội át chủ bài, bình tĩnh nói.
Thủ lĩnh đội át chủ bài nhíu mày, chỉ nghe Tô Tinh tiếp tục nói: “Hay là anh thật sự cho rằng trước khi ra tay, tôi không hề chuẩn bị chút nào? Tôi có thể nói thẳng với anh luôn, tôi đã đặt một quả bom cỡ nhỏ trong cơ thể mình
Một khi không còn cách nào trốn thoát, tôi sẽ chọn tự sát
Đến lúc đó, tất cả những người ở đây đều sẽ phải chôn cùng tôi
À, đúng rồi, thiết bị khởi động quả bom cỡ nhỏ này chính là trái tim của tôi, một khi trái tim tôi ngừng đập, quả bom sẽ lập tức nổ tung
Ừm, sức ảnh hưởng chắc là có thể phá hủy toàn bộ căn cứ
Anh có thể suy nghĩ xem nên thả tôi đi hay là giữ tôi lại.” Thủ lĩnh đội át chủ bài cười lạnh: “Cô cho rằng cô nói như vậy là tôi sẽ tin ngay sao?”
Vẻ mặt Tô Tinh bình tĩnh dửng dưng: “Anh có thể không tin
Chẳng qua là đánh cược một lần thôi, để xem chúng ta ai thắng ai thua
Dù sao bây giờ tôi cũng đã bị các người bao vây, cũng chẳng trốn thoát được
Nhưng có các người chôn cùng tôi thì cũng không lỗ.”
Thủ lĩnh đội át chủ bài không dám đánh cược
Lawrence vừa chết, hắn có cơ hội rất lớn để ngồi lên vị trí thủ lĩnh căn cứ
Quyền lực như thể quả thật có sức hấp dẫn quá lớn đối với hắn
Vì một Lawrence đã chết mà đồng quy vu tận cùng hai kẻ trước mắt, quả thật là lợi còn chẳng đủ bù vào chỗ hại
Nhưng cứ để cho hai người kia đi như thế thì hắn lại không cam tâm.
Quan trọng hơn là, hắn không tin Tô Tinh đủ can đảm để đặt một quả bom cỡ nhỏ có sức mạnh khổng lồ như thể trong cơ thể mình.