*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Xét thấy có ba cô gái, vì thể lều lớn nhất được phân cho các cô, đám con trai còn lại thì hai người một cái
“Con gái các em đi nhặt củi đi, bọn anh dựng lều.” Phó Thần Hiên chọn địa điểm xong rồi bắt đầu phân công nhiệm vụ
Nơi đây nằm ở ngoại ô phía tây thủ đô, vì phong cảnh đẹp nên có nhiều người tới đây, hơn nữa xung quanh không có thú dữ nên để con gái đi nhặt củi cũng không nguy hiểm
Vì thế Phó Thần Hiên mới dám phản công như vậy, huống hồ Phó Thư Nghệ còn biết võ.
Phó Thư Nghệ lôi Quả Quả đi nhặt củi, Lâm Tĩnh đi sau họ
Lòng cô thấy hơi xấu3hổ, sớm biết thế này lúc ấy kéo cả Giản Đan theo
Nếu có Giản Đan, ít ra cũng không lúng túng như bây giờ
Vốn lúc xuất phát Lâm Tĩnh còn định bảo Giản Đan đi cùng, nhưng Giản Đan từ chối: “Lần này là cơ hội tốt để cậu tỏ tình với Phó Thần Hiên, tớ đi làm kỳ đà cản mũi làm gì?”
“Chị Lâm Tĩnh, nghe nói lúc nhỏ chị học chung mẫu giáo với anh em, còn hay đến nhà em chơi ạ?” Phó Thư Nghệ tò mò hỏi.
Phó Thư Nghệ chủ động bắt chuyện, đương nhiên Lâm Tĩnh sẽ trả lời, cô cười gật đầu: “Ừ, đúng vậy, nhưng sau ba chị thuyên chuyển công tác nên cả nhà chị rời0khỏi thủ đô.” Phó Thư Nghệ biết tất cả những chuyện này, cô đã nghe anh mình nhắc tới: “Chị Lâm Tĩnh, bao nhiêu năm rồi chị không về thủ đô sao?” Trên mặt cô đều là vẻ tò mò, như thể chỉ hỏi han đơn thuần.
Lâm Tĩnh gật đầu: “Ừ, chị tốt nghiệp xong thì làm ở thành phố khác mấy năm” “Bao năm không về, sao giờ lại về ạ?”
Lâm Tĩnh khựng lại, nhìn thoáng qua Phó Thư Nghệ, thấy nét mặt cô ấy vẫn rất tự nhiên, cảm giác kỳ lạ như bị nhìn thấu tâm tư mới vơi đi
Cô nhạy cảm quá rồi, người ta chỉ tò mò thôi mà.
“Dù sao thủ đô mới là quê chị, ba mẹ chị5ở nơi khác, nhưng nơi này mới là cội nguồn, ba mẹ chị cũng mong chị về nên chị về đây.” Lý do này vô cùng hợp tình hợp lý, Phó Thư Nghệ nghe xong chỉ “à” một tiếng
Hiển nhiên Quả Quả đã quên chuyện lúc nhỏ cãi nhau với Lâm Tĩnh và một món đồ chơi
Cô là người dễ ở chung, thấy Lâm Tĩnh không thích nói chuyện, còn chủ động nói chuyện với Lâm Tĩnh, tránh để Lâm Tĩnh cảm thấy bản thân bị cô lập
Trên núi có kha khá cành củi khô, ba người mau chóng nhặt được một đống
Lúc họ ôm củi về, mấy người Phó Thần Hiên vẫn đang dựng lều, nhưng cũng đã sắp xong.
“Anh, đủ củi chưa?”4Phó Thư Nghệ hỏi.
Phó Thần Hiên nhìn thoáng qua, gật đầu: “Đủ rồi, mấy đứa để cải sang một bên đi, đợi anh nhóm lửa.”
Phó Thư Nghệ cực kỳ nghe lời, tìm chỗ quang đãng để cúi xuống, sau đó lại tìm một chỗ sạch sẽ ngồi nhìn mọi người bận rộn.
Lâm Tĩnh cầm một chai nước trên tay, đưa cho Phó Thần Hiên đang bận rộn: “Thần Hiên, uống nước này.” Phó Thần Hiên nhận lấy, nói cảm ơn, nhưng không uống mà đưa cho Bùi Hạo bên cạnh: “Anh Hạo, vừa nãy anh kêu khát mà, uống trước đi.” Bùi Hạo nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh, cười cầm lấy chai nước: “Cảm ơn.”
Nụ cười trên mặt Lâm Tĩnh vẫn dịu dàng, không9ngại tấm lòng của mình bị thờ ơ, “Ở đây có việc gì tớ giúp được không?” “Không cần đâu, sắp xong rồi, cậu ra ngồi nghỉ ngơi với mọi người đi.” Phó Thần Hiên nói
Lâm Tĩnh mím môi: “Vâng, cần giúp gì cứ gọi tới.” Phó Thư Nghệ cách đó không xa nhìn thấy cảnh này nên lấy tay chọc Quả Quả: “Chị Quả Quả, em lấy đầu ra bảo đảm, chị Lâm Tĩnh này có ý với anh trai em.”
Quả Quả cũng thấy cảnh đó: “Em nghĩ nhiều rồi, họ là bạn thôi.”
“Chị Quả Quả, chị ngây thơ quá, như vậy giống bạn bè chỗ nào, chỉ có anh em đơn phương coi người ta là bạn thôi
Chị nhìn người ta chủ động thế kia cơ mà, chỉ có ông anh ngu ngốc của em mới không nhìn ra.” “Em nói anh em thế, cẩn thận anh em biết là ăn đòn đấy.” Quả Quả nhắc nhở
“Ở đây có hai chúng ta thôi, em cũng chỉ nói cho chị nghe, em biết chị không bán đứng em đâu
Chị Quả Quả, chị với anh em quen nhau bao nhiêu năm rồi sao không có tí tình cảm nào nhỉ
Nếu chị làm chị dâu em thì tốt biết bao.” Quả Quả hơi giật mình, sau đó cười khẽ: “Chắc do chị và Thần Hiên quá hiểu nhau, từ nhỏ đã ở bên nhau rồi, đối phương như thế nào cũng rõ hết, không còn chút cảm giác mới mẻ nào, tất nhiên cũng không có sức hấp dẫn, tình cảm cũng biến thành tình thân.”
“Anh Bùi Hạo cũng chơi với chúng ta từ nhỏ mà, sao chị lại thích?” Phó Thư Nghệ nhẹ nhàng nói một câu
Trong mắt Quả Quả hiện lên chút hoảng loạn: “Đường Đường, em đừng nói bậy, chị đâu có thích.”
“Không thích gì? Không thích anh Bùi Hạo hả? Chị Quả Quả, em nhìn ra từ lâu rồi, nếu không chỉ nghĩ vì sao em gọi cả chị và anh ấy tới?” Phó Thư Nghệ ghé sát vào tai Quả Quả thì thầm.
Quả Quả kinh ngạc nhìn cô: “Anh ấy do em gọi tới?” “Không thì sao, chị trông cậy vào anh em à?”
“Đường Đường, sau này đừng làm như thế nữa, Bùi Hạo có bạn gái rồi.” Quả Quả nhỏ giọng, xem như thừa nhận bản thân thích Bùi Hạo
Phó Thư Nghệ bĩu môi: “Chị Quả Quả, chị định chui vào trong mai rùa, không để ý đến thế giới bên ngoài nữa sao? Chẳng lẽ chị không biết anh Bùi Hạo chia tay bạn gái từ lâu rồi à? Giờ anh ấy độc thân đó.”
Quả Quả kinh ngạc: “Từ khi nào thế? Chẳng phải bọn họ chuẩn bị đính hôn sao? Sao lại chia tay?” “Chia tay được một tháng rồi, còn nguyên nhân chia tay, tất nhiên là vì nhà gái lòng tham không đáy
Đính hôn thôi mà muốn miệng rắn nuốt voi, muốn nhà, muốn xe, muốn tiền, số lượng còn không nhỏ, đương nhiên anh Bùi Hạo phản cảm rồi
Hai nhà ầm ĩ rồi đi ra về không vui vẻ gì, hình như sau đó bên nhà gái còn đưa ra yêu cầu quá quắt, việc cưới hỏi cũng tan tành.”