Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 797: Cố thanh trúc, em ở đâu? (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Đạn biết Lâm Tĩnh cố chấp với Phó Thần Hiên, nhưng sự cố chấp đó cũng khiến Giản Đan lo lắng

“Tĩnh Tỉnh, nếu như Phó Thần Hiên thích người khác thật và muốn ở bên cạnh người đó, thì cậu từ bỏ đi! Tớ không muốn cậu bị tổn thương!” Cô càng không muốn Lâm Tĩnh biến mình thành người khác vì tình.

Giản Đan là một tác giả viết truyện ngôn tình, có rất nhiều nữ phụ vì yêu mà đánh mất lý trí dưới ngòi bút của cô

Trong cuộc sống hiện thực cũng có rất nhiều người như vậy

“Giản Đan, có phải chúng ta nghĩ nhiều quá rồi không?” Lâm Tĩnh nói với vẻ không dám chắc, “Nếu như hai người họ không ở bên nhau, thì có lẽ3họ đã chia tay rồi! Mà nếu là vậy thì tớ vẫn còn cơ hội, đúng không?” Sự hy vọng và thấp thỏm lo âu trong mắt cô như một đứa trẻ đi lạc, không tìm thấy đường về nhà.

Như vậy, thì cứ bình thường là tốt nhất! Dù sao nếu Phó Thần Hiên vẫn còn độc thân, Lâm Tĩnh theo đuổi anh thì không thể coi là cô là người phá hoại tình cảm của anh

Giản Đạn ghét nhất là kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người khác, vì thế cô không mong bạn thân của mình cũng trở thành loại người mà mình căm thù nhất.

“Tĩnh Tĩnh, tớ nghĩ trước tiên chúng ta nên kiểm tra xem lời Phó Thần Hiên nói là0thật hay giả! Nếu là thật thì chúng ta sẽ tính xem có cần phải tiếp tục cố gắng hay nên dừng lại

Cậu thấy được không?”

Làm Tĩnh cúi đầu “Ừ” một tiếng, mãi một lúc sau cô vẫn im lặng

Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên, cô nhìn dãy số chạy trên màn hình thì vẻ mặt trở nên lo lắng

Cô cầm điện thoại ra ngoài ban công, tiện tay kéo cửa ban công

lại.

Giản Đan nhìn là biết cuộc điện thoại này là từ nhà Lâm Tĩnh.

Mẹ Lâm Tĩnh gọi đến

“Tĩnh Tĩnh, con đến thủ đô cũng ba tháng rồi, định khi nào mới về?” Vừa ấn phía nghe, mẹ cô đã lạnh lùng chất vấn

Lâm Tĩnh tần ngần rồi cẩn thận trả lời, “Mẹ, con mới đến thủ5đô có ba tháng, vừa mới được chuyển làm chính thức, con tạm thời không về đâu!”

“Con không về thì ba mẹ phải làm sao đây? Chẳng lẽ con để cho hai người già này ở Tây Bắc này sao?”

“Mẹ, lúc đầu đã nói sẽ cho con một năm mà?” Lúc đó, cô nói muốn đến thủ đô, bị ba mẹ phản đối quyết liệt

Vì thế nên cô khóc lóc cầu xin mẹ cô, nhờ mẹ xin cho cô một năm

Một năm sau, cô sẽ quay về Tây Bắc với cha mẹ

Lâm Tĩnh

muốn nhân thời gian một năm này để tỏ tình với Phó Thần Hiên, nếu có thể ở bên anh, thì không còn gì tốt hơn

“Lâm Tĩnh, con đang trốn tránh mẹ và ba con à? Hay con hận4ba mẹ không thể cho con cuộc sống giàu sang, sung sướng của một cô chiêu nhà giàu?”

Vẻ mặt của Lâm Tĩnh tái mét, giọng nói cũng nhẹ hơn, “Mẹ, con chưa bao giờ nghĩ như vậy! Trên đời này, ba mẹ là người thân duy nhất của con, sao con dám hận ba mẹ! Chỉ có điều, ở Tây Bắc con không tìm được công việc ổn định, thủ đô có nhiều cơ hội phát triển hơn

Con còn trẻ nên muốn phấn đấu!”

“Con đừng nói mấy lý do to tát nọ kia! Lâm Tĩnh, mẹ nói cho con biết, đời này con phải tự biết mà phụng dưỡng ba mẹ! Nếu không phải vì con, em trai con sẽ không chết! Con nợ chúng ta!” Khuôn mặt Lâm Tĩnh chợt9tái nhợt, mỗi cô run rẩy, bàn tay cầm điện thoại bị cô siết chặt tới nỗi trắng bệch.

Em trai cô chết, cả người bị nghiện dưới chiếc ô tô

Mà khi xảy ra tai nạn, cô đang chơi ở gần đó

Mẹ cô hận cô vì không biết chăm em, nên em cô mới chết, đẩy hết tội lỗi lên đầu cô

Từ đó về sau, tính tình mẹ cô hoàn toàn thay đổi, bà chưa bao giờ đánh cô, nhưng từ đó bà chưa từng cười với cô

Trong mấy năm đó, cuộc sống của cô chẳng hề tốt đẹp gì.

“Con biết!” Lâm Tĩnh mở miệng

Cô không dám chống lại mẹ mình, cô sợ bà nổi giận, sợ bà phát điên

Cô từng thấy bà nổi cơn như vậy, cho rằng cô là kẻ thù, dùng những lời cay độc nhất để nhục mạ, dằn vặt cô

Nếu như lúc đó không phải ba cô về ngăn cản kịp thời thì có lẽ cô cũng bị mẹ mình bức điên luôn rồi.

“Ba tháng, mẹ cho con ba tháng nữa! Sau đó con phải về, nếu không mẹ sẽ đến thủ đô tìm con!” Mẹ cô nói xong thì cúp máy

Lâm Tĩnh nhìn điện thoại tối dần, nước cuối cùng cũng rơi xuống.

“Phó Thần Hiên, anh cứu em được không?” Cô nhìn bầu trời tối đen thăm thẳm mà nỉ non.

Sau khi đi cắm trại về, cuộc sống khôi phục lại sự nhộn nhịp vốn có

Phó Thần Hiên lại lao vào bận rộn với việc công ty như trước

Chỉ có điều từ hôm đó, Phó Thư Nghệ thường xuyên đến công ty, sau đó lại ngây người trong văn phòng Phó Thần Hiên cả buổi

“Dạo này rảnh thể à, không đi học sao?” Phó Thần Hiên lại thấy cô em nhà mình đứng ngay cửa, bèn hỏi cô.

Phó Thư Nghệ cười tủm tỉm, “Không bận, không hề bận, em học xong rồi! Anh à, nói em nghe xem, rốt cuộc người anh thích là ai vậy?” Cô tò mò chuyện này lâu lắm rồi, nhưng anh cô nhất định không hé răng nửa lời

“Chỉ là trò chơi thôi, anh nói mà em cũng tin à?” Phó Thần Hiên không biết nói sao với sự cố chấp của cô em gái nhà mình, đã nửa tháng rồi, ngày nào cũng chạy đến tìm anh hỏi chuyện này

“Thôi đi, cái đó để lừa mấy đứa con nít ba tuổi thôi! Anh tưởng em tin à? Anh, em dám khẳng định anh có người trong lòng! Không phải chị Quả Quả, càng không phải là chị Lâm Tĩnh

Nói cho em nghe đi! Chị ấy là ai thế?” Không nghe được đáp án, trong người cô bực bội khó chịu, như thể có chú mèo đang gãi ngứa vậy.

“Phó Thư Nghệ, em nhiều chuyện quá đấy! Định tốt nghiệp xong đổi sang làm phóng viên à?” “Anh đừng đánh trống lảng, em nghiêm túc đẩy

Nếu anh không nói, em sẽ về mách mẹ! Đến lúc đó xem anh ăn nói với mẹ thế nào!”

“Phó Thư Nghệ!” Phó Thần Hiên gọi cô, trong giọng nói tràn ngập cảnh cáo

Phó Thư Nghệ xoay người, “Em biết em tên là Phó Thư Nghệ! Anh! Nếu hôm nay em không nghe được câu trả lời, thì em sẽ cắm trại ở đây!” Cô ngồi xuống ghế đối diện anh, bình tĩnh nghênh chiến với ánh mắt của Phó Thần Hiên

“Thư Nghệ, quan trọng đến thế sao?” Phó Thư Nghệ gật đầu, “Rất quan trọng! Nói không chừng đó là chị dâu tương lai của em, em phải biết rốt cuộc là người như thế nào có thể cầm tù trái tim ông anh vĩ đại của em!” Phó Thần Hiên chua chát, anh vĩ đại sao? Nếu anh thật sự vĩ đại như vậy, sao người đó không nói câu nào đã bỏ đi?

“Anh, anh nghĩ gì vậy?” Phó Thư Nghệ quơ tay trước mặt anh

Phó Thần Hiên hoàn hồn, thản nhiên nói, “Không có gì! Nếu em thích thì cứ cắm mặt trong này đi! Anh đi họp đây!” “Anh! Anh thật không muốn kể chuyện chị dâu tương lai cho em nghe à?” Phó Thư Nghệ vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Phó Thư Nghệ, nếu như em rảnh rỗi quá, anh có thể bàn với mẹ cho em học thêm mấy lớp như cắm hoa, đánh đàn, cờ vây, thư pháp

Em muốn học gì cũng có!” Mặt Phó thư nghệ cứng ngắc, rối rít xin tha, “Anh, em sai rồi, em đi ngay đây!” Cô ghét nhất là phải học mấy thứ đó

Lúc cô còn nhỏ, cũng từng học thư pháp, nhưng không có năng khiếu nên học mãi cũng chẳng thành tài, cuối cùng cũng bỏ cuộc, còn cờ vây cắm hoa học mười trả chín

Phó thư nghệ vội đứng lên, cầm ba lô định rời đi

“Từ từ.” Phó Thần Hiên gọi cô lại, Phó Thư Nghệ quay lại, vẻ mặt nghi hoặc, “ Anh, có chuyện gì sao?” Anh đừ” một tiếng, sau chỉ nói một câu thâm thủy, “Thư Nghệ, Bạch Tuấn Nam già rồi!”

Mới đầu, cô chưa hiểu gì thì hơi sửng sốt, đến khi hiểu anh muốn nói gì, cô không biết nói sao cho đúng, “Anh, em với anh ấy chỉ là bạn bè thôi!”

“Ừ, vậy là tốt! Thư Nghệ, em còn nhỏ, hiện giờ việc học là quan trọng nhất, chuyện yêu đương thì từ từ cũng được

Là con gái thì cứ từ từ mà chọn, chọn cho kỹ, không thể vì một người đàn ông nói ba bốn câu ngọt ngào mà đi theo anh ta được!”

Phó Thư Nghệ đen mặt, “Anh, anh nói y hệt ba!” Từ khi cô tròn mười lăm tuổi, ba cô suốt ngày nói bên tai cô rằng trên đời này ít đàn ông tốt lắm, không được dễ dàng tin lời đàn ông nói

“Anh và ba sợ em bị người ta lừa! Hiện giờ, thanh niên chính trực ít lắm!” Phó Thần Hiên cảm thấy rất buồn phiền, cô em gái của mình tính tình ngây thơ, nếu bị lừa thì không biết sẽ ra sao đây.

“Ừ, biết rồi! Anh, em đi đây!” Phó Thư Nghệ vẫy tay, chạy trối chết khỏi văn phòng của Phó Thần Hiên như sau lưng có người đuổi theo vậy.

Phó Thần Hiên lắc đầu, cuối cùng cũng đuổi được nhóc con này đi rồi

Anh thả bút xuống, nhìn màn hình máy tính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.