Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 809: Hóa ra là vậy (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đưa Quả Quả về nhà xong Phó Thần Hiên liền đi ngay, vừa nãy Phó Thư Nghệ gọi điện thoại bảo anh đến đón cô về nhà

Phó Thư Nghệ cũng có xe, là quà sinh nhật mười tám tuổi mà Thẩm Quân Dục tặng cho cô, nhưng cô không thích lái xe đi học, đa phần đều bắt taxi về nhà

Sau khi Phó Thần Hiên về nước, cô liền thích sai bảo người anh này.

Thư Nghệ, hôm nay em về nhà hả?” Lục Nhất Manh thấy Phó Thư Nghệ đang thu dọn đồ đạc bèn tò mò hỏi

Phó Thư Nghệ gật đầu, nhét một chiếc hộp nhỏ rất tinh xảo vào túi

Ngày kia là sinh nhật của Phó Hoành Dật, tất nhiên cô phải về nhà, dù sao ngày mai cũng là thứ bảy, không phải đi học,3chi bằng về nhà sớm hơn chút.

“Cuối tuần này cậu còn đi làm thêm không?” Lúc trước Phó Thư Nghệ tìm được một việc làm thêm, mỗi buổi chiều sau khi tan học liền đến đó.

“Không đi

Tớ đã nói với ông chủ rồi, sau này tớ cũng sẽ không tới nữa.”

“Nhanh vậy sao?” Lục Nhất Manh bất ngờ

“Ừ, tớ kiểm đủ tiền rồi.” Cô chỉ muốn dùng tiền tự mình kiếm được mua quà sinh nhật cho ba

Bây giờ đã mua được rồi, dĩ nhiên không cần phải đi làm thêm nữa

Dù sao nếu bàn về khoản tiền riêng, thì cô chính là một tiểu phủ bà

Ánh mắt Lục Nhất Manh hơi tối

Đây đúng là cuộc sống của thiên kim nhà giàu, làm thêm cũng như đi chơi, muốn làm thì làm, không muốn làm thì nghỉ

Cho dù0chỉ chực ăn chờ chết vẫn có thể sống một cuộc sống giàu sang, không như cô, cái gì cũng phải dựa vào chính mình

Gia đình của Lục Nhất Manh chỉ có thể xem là gia đình làm công ăn lương bình thường, mức sống tầm trung không giàu cũng không nghèo

Nhưng so với Phó Thư Nghệ, cô chính là tầng lớp bần nông và trung năng, bình thường không dám tiêu xài phung phí, còn phải tự đi làm thêm để hỗ trợ phí sinh hoạt.

“Đúng rồi, Nhất Manh, tớ có một bộ dưỡng da Hải Lam Chi Mê vừa mở ra, tớ mới dùng một lần, nhưng không hợp lắm, cậu có lấy không?”

“Nếu cậu nỡ cho thì đưa tới đây, tớ cầu còn không được.” Da mặt của Phó Thự Nghệ rất nhạy cảm, bình5thường dùng sản phẩm dưỡng da đều phải cực kỳ chú ý

Đồ cô dùng thường thường là do Phó Thần Hiên hoặc Thẩm Quân Dục đặc biệt nhờ người mang từ nước ngoài về, bộ Hải Lam Chi Mề này là do lần trước cô tự đi mua ở trung tâm thương mại.

Phó Thư Nghệ đưa bộ dưỡng da cho cô ấy, “Tớ thật sự chỉ mới dùng một lần thôi.” Cô lo Lục Nhất Manh sẽ ghét bỏ, nếu không phải thấy ném đi quá lãng phí, thật ra cô cũng không muốn để người khác dùng đồ mà mình đã từng dùng

Lục Nhất Manh nhận lấy, “Cảm ơn Thư Nghệ, đúng lúc tớ vừa hết kem dưỡng.” Phó Thư Nghệ thầy cô không ngại liền cười tủm tỉm, đang định nói chuyện thì Phó Thần Hiên4gọi điện đến nói anh đã đến dưới lầu rồi.

“Anh tớ đến đón rồi, tớ đi trước nhé.”

Lục Nhất Manh nghe vậy, đôi mắt phát sáng, “Tớ đi cùng cậu xuống lầu, vừa khéo đi căn tin ăn cơm.”

Hai người cùng nhau đi xuống, xe Phó Thần Hiên dùng trước ký túc xá của bọn họ, còn anh thì đứng cạnh xe gọi điện thoại, thấy Phó Thư Nghệ xuống liền cúp máy, cầm lấy ba lô trong tay cô.

“Anh Phó, chào anh” Lục Nhất Manh dừng lại trước mặt anh, khéo léo chào hỏi

Phó Thần Hiên gật đầu cười, sau đó nói với Phó Thư Nghệ, “Mau lên xe.”

“Thư Nghệ, anh Phó, em đi trước đây.” Lục Nhất Manh thầy Phó Thần Hiến không có ý muốn nói chuyện với mình, rất biết điều mà nói

Phó Thư9Nghệ vẫy tay chào cô, “Anh, em đói sắp chết rồi, mau về nhà ăn cơm.”

Phó Thần Hiên nhíu mày, “Lại không ăn cơm trưa?” “Không kịp, giữa trưa phải vội làm một bài luận văn, em cố gắng hết sức lắm mới làm kịp.”

“Để cuối tuần làm không được sao?”

“Tối nay phải nộp rồi, cuối tuần làm không kịp.” Phó Thư Nghệ vừa lên xe liền bắt đầu tìm đồ ăn, thỉnh thoảng anh cô sẽ để mấy đồ ăn vặt trên xe

Phó Thần Hiển thấy thế, trực tiếp lôi mấy viên sô cô la từ trong túi ra ném cho cô, “Mấy ngày trước em đi làm cái gì vậy?” Nếu hôm nay phải nộp, thì chắc chắn không phải hôm nay giáo viên mới giao bài tập.

Phó Thư Nghệ xé bao bì, “Làm thêm ạ, chẳng phải sắp đến sinh nhật của ba rồi ư, hiểm khi sinh nhật năm nay lại rơi vào ngày cuối tuần, đương nhiên em phải chuẩn bị một món quà cho ba rồi.” “Tiền anh cho em tiêu hết rồi hả?”

“Không phải, dùng tiền của mọi người để mua qua thì thật không có thành ý, dùng tiền do chính em tự kiếm được mới có ý nghĩa.” Phó Thư Nghệ cắn một miếng sô cô la, “Ơ, cái này ăn không giống mấy cái hồi trước

Anh, anh mua

đâu thế, còn nữa không, em muốn đưa một ít qua cho chị Quả Quả.” “Anh cho cô ấy rồi, trong nhà còn có, nếu em muốn ăn thì cần đến trường ăn đi.” Hai người về đến nhà, sớm đã qua thời gian ăn tối, có điều Phó Hoành Dật biết hôm nay con gái về nhà, cố ý ăn trễ hơn mọi ngày.

“Ba, con nhớ ba lắm, ba có nhớ con không?” Vừa mới bước vào nhà, Phó Thư Nghệ liền chạy về phía Phó Hoành Dật, ôm cánh tay ông nũng nịu.

Phó Hoành Dật lập mỉm cười dịu dàng, vuốt vuốt tóc con gái, “Nhớ con lắm, đói bụng chưa, mau ăn cơm đi.” “Ba, ba và mẹ đã ăn chưa?” Phó Thư Nghệ không quên quan tâm cha mẹ

“Chưa, chờ con về ăn cùng.” “Ba, sau này không cần chờ con đâu, mọi người cứ ăn trước đi.” Phó Thư Nghệ áy náy.

Phó Hoành Dật vỗ vai con gái, “Không đợi lâu lắm đầu, nào, ăn cơm thôi.” Sau đó mới nhìn con trai, “Con ăn chưa?” Phó Thần Hiến cười khổ, anh vào nhà như nửa ngày trời rồi ba mới nhìn thấy anh, cảm giác tồn tại của anh nhỏ nhoi đến vậy sao? Chẳng qua từ nhỏ anh đã được chiêm ngưỡng công phu trọng nữ khinh nam của người cha già nhà mình, nên chỉ thầm phỉ nhổ một câu xong cũng không nói gì nữa

“Con không ăn nữa, con ăn cơm với Quả Quả và anh Hạo xong mới về.”

“Vậy thì gọi mẹ con ra ăn cơm.” Phó Hoành Dật nghe con trai nói ăn rồi liền dứt khoát mặc kệ, anh đã lớn vậy rồi, tôi còn phải quản anh có ăn cơm hay không à

Thẩm Thanh Lan đang ở phòng vẽ, gần đây bà thường xuyên ở trong phòng vẽ rất lâu, thấy con trai về rồi, bèn đặt bút vẽ xuống, quét mắt một lượt trên người con trai, ừ, tâm trạng xem ra đã tốt hơn mấy ngày trước.

“Mẹ, ba bảo con vào gọi mẹ ra ăn cơm” Phó Thần Hiến cười híp mắt, từ nhỏ anh đã là một đứa trẻ thích cười, bây giờ lớn rồi vẫn vậy, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà các bề trên đều yêu thích anh

Thẩm Thanh Lan theo con trai ra ngoài, “Con ăn chưa?” “Con ăn rồi.” “Dù có ăn rồi thì cũng qua ăn một chút với mẹ?”

Mẹ đã nói vậy, Phó Thần Hiên tất nhiên sẽ không từ chối, ngồi xuống bàn ăn, cùng cha mẹ ăn cơm

Anh không đói bụng nên ăn không nhiều, đa phần đều gắp thức ăn cho Phó Thư Nghệ, anh cũng muốn gắp thức ăn cho mẹ lắm, ai dè cha anh quá nhanh nhẹn, trong bát mẹ anh gần như không còn chỗ trống.

“Ngày mai hay ngày kia Thư Thần về nhà?” Một lát sau, Phó Thần Hiên liền mở miệng hỏi

Ngày kia là sinh nhật Phó Hoành Dật, chắc chắn Phó Thư Thần sẽ về, không chỉ có Phó Thư Thần, chỉ cần là con cháu ở thủ đô thì đều sẽ đến.

“Nó nói tối mai mới về.” Phó Thư Nghệ tiếp lời, mấy ngày trước cô gửi tin nhắn, kết quả chiều hôm nay người này mới trả lời cô.

Từ khi vào trường quân đội, Phó Thư Nghệ cảm thấy em trai cô chính là điển hình của thần long thấy đầu không thấy đuổi

Từ em trai cô là sinh viên trường quân đội thì đã như vậy, mà quân nhân thì đều vậy

Nghe nói lúc cha cô còn trẻ thường xuyên mấy tháng không về nhà, trước khi kết hôn với mẹ cô thì có khi đến mấy năm chưa chắc đã về được một lần, có thể thấy làm vợ quân nhân quân là việc vất vả nhường nào.

Trong lòng Phó Thư Nghệ, cha là anh hùng trong mắt cô, là người cô sùng bái nhất, còn mẹ nhất định là người cô yêu nhất, cũng là người cô khâm phục nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.