*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thẩm Thanh Lan nghe vậy, không nói nhiều mà lập tức gọi điện cho Kim Ân Hi
Mấy người bọn họ có cách liên lạc với nhau đặc biệt
Tuy bà cũng có thể liên lạc với Eden, nhưng tuyệt đối không nhanh như Ân Hi
Theo lời Phó Thần Hiên, bệnh tình của Bùi Hạo đã vô cùng cấp bách, tìm được sớm một ngày thì sẽ nắm chắc hơn một phần
Mấy năm qua bọn họ rất ít liên lạc, thậm chí cũng không gặp mặt nhau, nhưng tình cảm giữa bọn họ vẫn rất sâu đậm, chứ không hề xa một cách lòng
Kim Ân Hi nhận được điện thoại thì lập tức nói: “An, trong vòng ba ngày, tớ sẽ tìm được Eden, cậu yên tâm đi.” Thẩm Thanh Lan rất tin tưởng vào năng lực3của Kim Ân Hi
Sau khi cúp điện thoại, bà mới nhìn sang Phó Thần Hiến: “Chuyện này, con đã nói cho dì con biết chưa?”
Phó Thần Hiên lắc đầu: “Anh Hạo nói anh ấy sẽ đích thân nói cho dì biết.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, chuyện này đúng là nên để chính miệng Bùi Hạo nói cho Bùi Nhất Ninh biết
Bùi Hạo do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gọi cho Bùi Nhất Ninh, Bùi Nhất Ninh bấy giờ liền không thể ngồi vững nữa, trực tiếp ngã từ trên ghế xuống đất, đôi mắt vô hồn nhìn dưới đất, khiến Giang Thần Hi hốt hoảng vô cùng
Tuy hiện tại Bùi Hạo không phải là đứa con duy nhất của bà, nhưng vẫn là đứa con trai bà thương yêu nhất
Kết quả, đứa con bảo0bối trong tim bà lại nói với bà rằng nó bị bệnh rất nghiêm trọng, rất có khả năng sẽ không thể rời khỏi bàn phẫu thuật, thử hỏi làm sao bà có thể chịu được? Rõ ràng mấy hôm trước thằng bé vẫn vui vẻ cười nói trước mắt mình mà.
Bùi Nhất Ninh bủn rủn tay chân, bà không còn sức lực nữa, không đứng lên nổi
Lời nói của Bùi Hạo đã rút hết toàn bộ sức lực của bà.
“Nhất Ninh, em sao vậy?” Giang Thần Hi lo lắng, đang yên đang lành sao đột nhiên lại như vậy? Bùi Nhất Ninh dường như đột nhiên hoàn hồn lại, túm lấy canh tay Giang Thần Hi
Bà không kiểm soát được lực tay khiến Giang Thần Hi hơi đau, nhưng ông không để tâm: “Thần5Hi, cứu Hạo Hạo, xin anh cứu thằng bé đi.”
Giang Thần Hi mờ mịt không hiểu gì: “Sao vậy? Hạo Hạo xảy ra chuyện gì? Em nói rõ cho anh biết đi.” Ông lo lắng.
Nước mắt Bùi Nhất Ninh tuôn rơi, bà ăn nói không rõ ràng nữa
Bà đứng dậy từ trên mặt đất, bà phải đi gặp con trai mình, ngay bây giờ, ngay lập tức
Tình trạng bà thế này, sao Giang Thần Hi có thể yên tâm để bà ra ngoài
Ông kéo bà lại: “Nhất Ninh, em nói cho anh biết trước Hạo Hạo đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Nhất Ninh nhìn Giang Thần Hi qua màn nước mắt, đôi môi run cầm cập, kể lại sự tình cho ông nghe một cách khó khăn, đứt quãng
Giang Thần Hi không nói nhiều lời,4chạy về phòng lấy hộ chiếu của hai người, lao thẳng ra sân bay: “Đừng nóng vội, bây giờ chúng ta sẽ sang nước M ngay.”
Trên đường đi, Giang Thần Hi liên tục an ủi bà rằng sẽ có cách thôi, hiện nay y học phát triển như vậy, nhất định sẽ có cách cứu con trai họ
Thế nhưng, Bùi Nhất Ninh chẳng nghe vào tai câu nào
Bây giờ, bà chỉ muốn nhìn thấy con trai, không thể chậm trễ dù chỉ một khắc.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay, Bùi Nhất Ninh lao thẳng tới bệnh viện
Bùi Hạo đang ngủ trong phòng bệnh, kết quả bị Bùi Nhất Ninh ôm chặt vào lòng, giật mình tỉnh giấc từ trong mơ
Bùi Nhất Ninh ôm con trai bắt đầu khóc
Bùi Hạo thở dài, chính vì sợ9sẽ thế này nên anh mới không định nói cho người nhà biết
Anh vỗ vai mẹ mình: “Mẹ, đừng buồn, con không sao mà.”
Bùi Nhất Ninh đập nhẹ lên anh: “Không sao, không sao, con cứ luôn nói không sao, đến bây giờ mà vẫn có thể nói không sao à? Chuyện gì con cũng giấu mẹ, chuyện gì cũng không chịu nói cho mẹ biết, giờ ra nông nỗi này rồi mà con vẫn còn giấu mẹ
Hạo Hạo, con làm vậy là đang giày xéo tim mẹ đó!”
Bùi Hạo bất đắc dĩ nhìn sang Giang Thần Hi, muốn nhờ ông nói giúp mình vài câu
Nhưng lần này Giang Thần Hi lại không giúp anh, đứa con này chủ kiến quá lớn, chuyện như vậy mà lại dám giấu người trong nhà.
Bùi Nhất Ninh khóc lóc một hồi, sau đó bình tĩnh lại, lau nước mắt rồi hỏi rõ bệnh tình của Bùi Hạo
Có điều càng nghe, sắc mặt của bà lại càng tái đi, càng siết chặt tay Bùi Hạo hơn
Trong lòng bà đau đớn khôn cùng, cuộc đời con trai bà sao lại trắc trở lận đận như vậy? Bởi vì bản thân là chưa kết hôn đã sinh con, nên từ nhỏ đứa con trai này đã bị mang cái danh con hoang, vừa chào đời đã ốm yếu, khó khăn lắm mới nuôi nó khỏe mạnh nên người, rồi gặp được một người coi nó như con ruột là Giang Thần Hi
Trước mắt tưởng chừng sắp thấy nó kết hôn rồi sinh con, thì lại xảy ra chuyện như vậy.
Bùi Nhất Ninh vô cùng đau đớn, như có ai đó đâm từng nhát dao vào tim bà, thương tích đầy mình, máu chảy đầm đìa
Cả người bà run rẩy, bàn tay nắm tay Bùi Hạo lạnh ngắt
Phòng bệnh chìm trong im lặng, không ai nói gì
Cuối cùng, Bùi Hạo không thể chịu được đánh vỗ nhẹ vào tay mẹ: “Mẹ, sẽ có cách thôi, mẹ phải tin con.”
Nước mắt Bùi Nhất Ninh vừa ngừng rơi lại tiếp tục chực trào: “Con cứ luôn miệng bảo mẹ tin con, nhưng Hạo Hạo, lần này con bảo mẹ phải tin con thế nào đây?” Bác sĩ cũng đã nói, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này chưa đến 10%, như vậy không phải bảo bà trơ mắt nhìn con mình chết sao? Người làm mẹ như bà thật sự không thể chấp nhận nổi
Bùi Hạo thuật lại lời của Phó Thần Hiên cho Bùi Nhất Ninh nghe: “Thần Hiên đã giúp con đi tìm chuyên gia, chỉ cần tìm được người đó thì tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật sẽ lên đến 40%
Từ nhỏ số con đã rất may mắn, con nhất định sẽ bình an vô sự thôi.” Bùi Hạo cười vẻ ôn hòa, dịu giọng an ủi mẹ.
Giang Thần Hi mím môi đứng bên cạnh, không nói lời nào, một lúc sau trực tiếp đi ra phòng bệnh gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan
Lúc bấy giờ, Thẩm Thanh Lan vừa gọi cho Kim Ân Hi xong, bà biết mục đích của Giang Thần Hi, nên cũng nói thật luôn.
Bà nhất định sẽ tìm giúp bằng được
Lời Giang Thần Hi muốn nghe chính là câu này, nghe Thẩm Thanh Lan nói vậy, trong lòng ông cũng bớt lo phần nào
“Cảm ơn em!” Ông nói lời từ tận đáy lòng
“Có gì đâu.” Từ nhỏ Bùi Hạo đã thân thiết với bà chẳng khác gì con trai, đây cũng là việc bà nên làm.
Một ngày sau, Eden đã chủ động liên lạc với Thẩm Thanh Lan, lúc đó bà đã sang nước M.
Eden đang vội vàng trên đường đến, muộn nhất là buổi tối sẽ đến.
Trong phòng bệnh chỉ có Thẩm Thanh Lan và Bùi Hạo
Bùi Hạo nằm trên giường bệnh, nếu nhìn sắc mặt, thật sự sẽ không nhận ra anh đang bị bệnh, sắc mặt vẫn rất bình thường
“Dì, cháu xin lỗi vì đã không có nói cho dì biết sớm.” Bùi Hạo chủ động mở lời.
Thẩm Thanh Lan thương xót anh, những lời nên nói bà vẫn sẽ nói, bà nắm tay Bùi Hạo: “Hạo Hạo, từ nhỏ cháu đã là một đứa bé hiểu chuyện và chu đáo, làm việc gì cũng khiến người khác yên tâm
Dì thường xuyên ngưỡng mộ mẹ cháu vì có được một đứa con trai như cháu
Nhưng lần này dì thật sự không tài nào tán thành cách làm của cháu.”
“Cháu biết, dì à, lần này là cháu quá ích kỷ, không nghĩ đến cảm nhận của mọi người, cháu xin lỗi!” Bùi Hạo bị quở trách nhưng không hề cảm thấy khó chịu, trên mặt vẫn là ý cười ôn hòa
Lỗi của anh thì anh nhận, trước giờ anh không phải một người trốn tránh trách nhiệm
Thẩm Thanh Lan thấy thái độ tốt của anh, cũng không thể trách cứ gì nữa
Hễ nghĩ tới bệnh tình của Bùi Hạo, thì trong lòng bà lại nhói đau
Bùi Nhất Ninh đã ngã bệnh, cùng ngày hôm đó bắt đầu sốt cao, nhưng sợ Bùi Hạo lo lắng nên không nói cho anh biết
Về điểm này thì hai mẹ con giống nhau đến kinh ngạc.
“Hạo Hạo, dì nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho cháu, cháu nhất định sẽ sống.” Thẩm Thanh Lan nắm tay Bùi Hạo, thằng bé còn trẻ tuổi như vậy, không thể cứ thế mà kết thúc cuộc đời mình
Bùi Hạo nở nụ cười dịu dàng
Anh thật sự đã nghĩ rất nhẹ nhàng về chuyện sống chết, ban đầu khi mới biết tin này, anh cũng không hề hoảng loạn, mà bắt đầu sắp xếp cuộc sống của mình đâu vào đấy, hiện giờ đương nhiên lại càng không
“Dì, có dì thật tốt!”
Thẩm Thanh Lan không phải là một người cảm tính, nên không nói nhiều lời tình cảm, chỉ vỗ vỗ tay anh.
Peter đến bệnh viện trước Eden một bước
Ông đến rồi, Allen sẽ không thể không đến
Thẩm Thanh Lan thấy Allen thì chủ động chào hỏi
Allen nở nụ cười ấm áp, đứng chờ ở bên ngoài cùng Giang Thần Hi
Có điều, Allen không nói với Giang Thần Hi câu nào, duy trì trầm mặc
Giang Thần Hi có ý muốn bắt chuyện với ông, nhưng nghĩ đến tình trạng của Bùi Hạo ở bên trong thì cũng chẳng còn lòng dạ nào nữa.
Trong phòng bệnh, Eden đích thân khám cho Bùi Hạo, kết luận đưa ra giống như đã nói trong điện thoại
Bệnh tình của Bùi Hạo tương tự như của Allen lúc trước, nhưng còn nguy hiểm hơn
Não của anh không chỉ có khối u mà còn có máu tụ, số anh cũng thật xui xẻo, cả hai thứ này đều nằm ở vị trí rất nhạy cảm, Bùi Hạo có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.
Đến khi Eden kịp tới bệnh viện, hai người họ liền đuổi hết mọi người ra khỏi phòng bệnh rồi ở trong nghiên cứu bệnh tình của Bùi Hạo.
“Chú có một phương án trị liệu mới, vừa nghiên cứu ra cách đây không lâu
Nhưng chú chỉ mới thí nghiệm trên chuột bạch, chứ chưa từng thử nghiệm trên cơ thể con người
Cháu có dám thử không?” Sau khi kiểm tra xong, Eden bèn nói với Bùi Hạo.
Sắc mặt Bùi Hạo bình tĩnh, chỉ hỏi: “Có tăng tỷ lệ thành công không ạ?”
“10%.” Chỉ là nói trên lý thuyết, suy cho cùng, cấu trúc của cơ thể con người cũng khác với chuột bạch
“Được, cháu thử.” Bùi Hạo đáp không chút do dự
Anh vốn nghĩ chỉ cao hơn 5%, chỉ cần có thêm một chút cơ hội sống sót, thì bất cứ phương án nào anh cũng sẵn lòng thử nghiệm.
Eden gật đầu, trao đổi ánh mắt với Peter, rồi bắt đầu thảo luận phương án phẫu thuật trong phòng và ngay trước mặt Bùi Hạo
Tuy Bùi Hạo nghe không hiểu, những nơi đáy mắt lại sáng đến kinh người
Nếu như có thể tiếp tục sống, có ai sẽ muốn chết chứ
Dù anh đã nghĩ thoáng chuyện sống chết, nhưng không có nghĩa là anh đã phó mặc tất cả
Phó Thần Hiên do dự mất ba ngày, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Quả Quả: “Quả Quả.”