*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nói với Vụ Hiểu Huyên, thì bà lại trực tiếp lườm ông, kèm theo một câu: “Theo Thần Hiên còn tốt hơn là trở thành một đại tiểu thư bướng bỉnh chực ăn chờ chết trong công ty anh.”
Hàn Dịch đành câm nín, tại sao ở công ty ông lại trở thành kẻ chực ăn chờ chết? Mấy năm vừa qua, địa vị của Vu Hiểu Huyền trong gia đình ngày càng tăng cao, còn địa vị của Hàn Dịch thì lại tuột dốc không phanh, tinh luôn cả hai con chó nuôi trong nhà, thì ông xếp thứ sáu.
Hôm nay hiểm khi con gái ở nhà cùng ông, Hàn Dịch sao có thể không vui chứ? Quả Quả đáng kể chuyện cười chọc cha vui vẻ, thì3nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, liền biết là Phó Thần Hiên gọi tới
“Anh Thần Hiên!” Tâm trạng Quả Quả rất tốt.
Tâm trạng Phó Thần Hiến lại rất nặng nề: “Quả Quả!” Hàn Dịch ở bên cạnh nghe thấy cái tên mà Quả Quả gọi thì đen mặt, đến cuối tuần rồi thằng nhóc này còn tìm con gái mình làm gì
Ông tỏ ra cảnh giác, khó khăn lắm con gái mới có thời gian bầu bạn với ông, không thể để thằng nhóc này phá hoại được
Ông đang nghĩ nếu Phó Thần Hiên bảo Quả Quả đi làm việc vào cuối tuần, ông sẽ mắng chết nó.
Kết quả lại thấy con gái đứng dậy định ra ngoài: “Quả Quả, con đi đâu thế?”
Quả0Quả chỉ vào điện thoại: “Con đi nghe điện thoại.” Hàn Dịch mất hứng, có chuyện gì mà không thể nói ở trước mặt ông mà bắt người ta phải ra ngoài? “Anh Thần Hiên, giờ em đã ở ngoài sân, anh có thể nói rồi đó.” Vừa rồi Phó Thần Hiên bảo cô tìm một chỗ yên tĩnh, anh có chuyện muốn nói với cô
Anh tỏ ra thần bí như vậy, Quả Quả tất nhiên sẽ phối hợp
“Quả Quả, anh Hạo ngã bệnh rồi.” Phó Thần Hiển trầm giọng nói
Quả Quả hơi biến sắc, nhưng không quá để tâm, chỉ cho rằng anh ấy bị ốm vặt, mùa đông mà, bị cảm là chuyện rất bình thường.
“Bị cảm sao? Có nặng lắm không? Nếu nặng thì đến5bệnh viện khám đi.” Quả Quả bình tĩnh đáp.
Phó Thần Hiến hơi khựng lại, trực tiếp kể rõ mọi chuyện cho cô nghe
Sắc mặt Quả Quả lập tức tái mét, rõ ràng đến mức có thể nhìn bằng mắt thường
Cô loạng choạng vài bước, nếu không kịp vịn vào bồn hoa bên cạnh, chỉ e đã ngã xuống đất rồi, nhưng chậu hoa cạnh chân lại bị động tác của cô trực tiếp đá đổ.
“Quả Quả, em sao vậy?” Phó Thần Hiên nghe thấy động tĩnh ở đầu kia điện thoại, lo lắng hỏi
Quả Quả lắc đầu “Em không sao.” Nhưng lại không kìm được mà rơi nước mắt, “Anh Thần Hiên, anh chờ em, em sẽ lập tức đến ngay!”
Cô gắng gượng đứng lên, nhưng toàn thân4thật sự không còn chút sức lực nào, cố gắng một lúc lâu mà vẫn không đứng dậy nổi
Lòng cô sốt ruột, ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch.
“Ba, ba ơi!” Cô lớn tiếng gọi Hàn Dịch, hiện giờ cô cần được giúp đỡ, cô không còn sức lực nữa, nhưng cô muốn ra sân bay
Hàn Dịch ở trong phòng nghe thấy con gái hốt hoảng gọi to, cứ tưởng con gái đã xảy ra chuyện, vừa đi ra thì nhìn thấy con gái đang ngồi dưới đất
Ông giật mình, vội bước đến: “Quả Quả, con làm sao vậy?” Lúc nãy vẫn bình thường mà, tại sao nghe một cuộc điện thoại xong lại khóc ra nông nỗi này? Quả Quả dùng hết sức túm lấy9tay Hàn Dịch: “Ba, đưa con ra sân bay đi, con muốn ra sân bay!” “Quả Quả, có chuyện gì vậy, con ra sân bay làm gì?” Quả Quả lắc đầu, “Ba, con xin ba, đưa con ra sân bay ngay đi!” Khuôn mặt cổ đầy nước mắt, khiến Hàn Dịch cũng hoảng hốt: “Được được được, ba đứa con ra sân bay, bây giờ sẽ đưa con ra sân bay ngay!” Ông đỡ con gái từ dưới đất đây..
“Hộ chiếu, hộ chiếu của con.” Giờ này đầu óc Quả Quả đã trở nên trống rỗng, không dễ dàng gì mới nhớ ra hộ chiếu
Hàn Dịch lại chạy đi lấy hộ chiếu cho cô
Trên đường đi, Quả Quả cứ ôm điện thoại lặng lẽ khóc
Nhìn dáng vẻ của cô thế này, Hàn Dịch yên tâm để có một mình rời đi mới là lạ
Ông mua hai tấm vé máy bay, đi cùng cô luôn
Sáng mai là ngày họp cổ đông thường niên của công ty
Là Chủ tịch của công ty, lẽ ra ông không nên vắng mặt, nhưng đối với ông, con gái quan trọng hơn tất cả
Phó Thần Hiên đích thân đi đón Quả Quả, thấy Hàn Dịch cũng đi cùng thì hơi ngẩn ra, không nói gì mà đưa họ đến thẳng bệnh viện
Hàn Dịch nhìn cổng bệnh viện, trong lòng có dự cảm chẳng lành, là ai đang nằm viện?
Quả Quả đã hồi phục lại sức lực, im lặng theo sau Phó Thần Hiên
Tuy rằng trông đã bình tĩnh hơn, nhưng đầu ngón tay cô vẫn đang khẽ run, càng đến gần phòng bệnh thì tim cô càng loạn nhịp
Trong phòng bệnh, chỉ có một mình Giang Thần Hi đang ở bên Bùi Hạo
Bùi Nhất Ninh đã ngồi đây mấy ngày rồi, ông lo lắng bà không chịu nổi nên đã nhờ bác sĩ tiêm thuốc an thần cho bà, bây giờ đang ngủ trong phòng bệnh sát vách
Bùi Hạo bất ngờ khi nhìn thấy Quả Quả, anh nhìn sang Phó Thần Hiên với vẻ trách cứ, đã nói là phải giấu Quả Quả mà? Phó Thần Hiến hoàn toàn vờ như không thấy, chuyện này anh đã suy nghĩ rất kỹ mới quyết định
Từ cửa phòng đến giường bệnh chỉ mất vài mét ngắn ngủi, nhưng đối với Quả Quả mà nói, dài giống như cả đời vậy
Cô lệ bước chân, ánh mắt rơi trên khuôn mặt người kia
Thoạt nhìn từ sắc mặt, anh trông không khác gì một người khỏe mạnh, nhưng tại sao lại mắc một căn bệnh quái ác đến thế? U não? Chắc chỉ đang nói đùa với cô thổi đúng không.
Con đường cô đi qua dài tựa như một thế kỷ sau, cuối cùng Quả Quả cũng đến bên cạnh Bùi Hạo, cô cố mỉm cười, “Anh Bùi Hạo!” Mặt cô trắng bệch, nhìn càng giống bệnh nhân hơn anh.
Hàn Dịch đã kéo Giang Thần Hi ra ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông vẫn chưa hiểu gì cả
“Làm gì mà mặt như đưa đám vậy, chỉ là một ca tiểu phẫu thôi mà, không chết được đâu.” Bùi Hạo cười an ủi
Không nói thì thôi, vừa nói xong, nước mắt Quả Quả lập tức ào ra như vỡ đê
Trong lòng Bùi Hạo đau nhói, nắm lấy tay cô, “Đừng khóc.” Thấy cô khóc, trái tim anh cũng đau đớn.
Quả Quả nghẹn ngào, “Anh Bùi Hạo, anh đừng giấu em nữa
Anh Thần Hiên đã nói cho em biết hết rồi, ca phẫu thuật lần này rất nguy hiểm, có thể một đi không trở về.”
Bùi Hạo lườm Phó Thần Hiên, cậu dọa cô ấy làm gì
Phó Thần Hiển bình tĩnh nhìn lại, lời anh nói đều là sự thật
Biết hai người nhất định còn có lời muốn nói, anh rất biết điều liền lui ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Quả Quả và Bùi Hạo, cô vẫn nhìn Bùi Hạo mà lặng lẽ khóc, không phát ra tiếng, chỉ im lặng nhìn anh rơi lệ
Cô có quá nhiều lời muốn nói, trên đường tới đây cô thậm chí đã nghĩ tới khi nhìn thấy anh sẽ hung hăng đánh anh một cái, chất vấn anh tại sao lại giấu cô
Nhưng sau khi nhìn thấy anh thì tất cả những ý nghĩ đó đều không tồn tại nữa, chỉ còn suy nghĩ duy nhất chính là anh nhất định phải khỏe mạnh, phải trở lại như xưa.
Bùi Hạo thở dài, kéo Quả Quả đến cạnh giường, bảo cô ngồi xuống, đưa tay lau nước mắt cho cô, “Em mà còn khóc nữa thì chỗ anh sẽ trở thành biển nước mắt cho mà xem.” Quả Quả đột nhiên nhào vào lòng Bùi Hạo, may là sau lưng anh có gối tựa, bằng không đoán chừng đầu anh lại bị chấn thương lần nữa
Bùi Hạo không đẩy Quả Quả ra, mà ôm chặt cô hơn, “Cô bé ngốc, bây giờ anh không sao cả, đừng khóc.” Quả Quả vẫn khóc thút thít, túm chặt áo trước ngực anh, bả vai run run
Cô không muốn khóc, nhưng cô không thể kiềm chế được
Thậm chí cô còn không dám nghĩ đến bệnh tình của Bùi Hạo, hễ nghĩ đến là lại sợ hãi, vẫn muốn tự lừa mình dối người rằng người mà Phó Thần Hiên nói đến không phải là anh.
Không biết qua bao lâu, Quả Quả mới ngừng khóc, không cần nhìn Bùi Hạo cũng biết phần áo trước ngực mình đã ướt đẫm rồi
“Tại sao lại giấu em?” Vừa mới khóc xong, nên giọng Quả Quả mang nặng âm mũi
“Không muốn em lo lắng.” Bùi Hạo khẽ nói, đây là sự thật, anh thật sự không hy vọng Quả Quả sợ hãi, lo lắng vì anh
“Bùi Hạo, trong lòng anh em là cái gì? Thật sự chỉ là em gái thôi sao?” Quả Quả bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào mắt anh
Câu hỏi đến quá bất ngờ khiến Bùi Hạo choáng váng, sững sờ nhìn cô
“Anh nói cho em biết, rốt cuộc trong lòng anh, em là gì? Anh thật sự chỉ có tình cảm của anh trai dành cho em gái với em thôi sao?” Quả Quả nhìn chăm chú, đôi mắt cô sưng đỏ, chóp mũi cũng đỏ, lại thêm nước mắt trên khuôn mặt, thật ra trông khá chật vật, nhưng Bùi Hạo lại rất đau lòng
Anh không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy cô khóc, ngay từ nhỏ đã như vậy, nhưng bây giờ chính anh lại khiến cô khóc.
“Quả Quả...” Môi anh khô nứt.
“Bùi Hạo, em muốn nghe anh nói thật, anh đối với em không chỉ có tình anh em đúng không? Nếu anh dám nói dối, vậy thì hãy chúc em cả đời không có được hạnh phúc, sống cô độc đến cuối đời.” Ánh mắt Bùi Hạo khẽ thay đổi, sắc mặt dần dần trở nên nặng nề
Quả Quả không hề sợ hãi, yên lặng nhìn anh, hôm nay cô nhất định phải biết được đáp án
“Quả Quả, anh...” “Bùi Hạo, phải nói thật.” Quả Quả nhắc nhở anh, nghĩ xem lời thề vừa rồi của em là gì, nếu anh nói dối thì em sẽ gặp báo ứng đấy.
Trong lòng Bùi Hạo dâng lên cảm giác bất đắc dĩ, cô bé này thật biết cách đánh trúng chỗ hiểm
Mặc dù biết mấy trò thể thốt này hoàn toàn không thể trở thành sự thật, nhưng anh vẫn không dám dùng cô để mạo hiểm.
“Anh yêu em.” Anh nói, “Giống như ba anh yêu mẹ anh vậy.”
Anh nói anh yêu cô.