Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 819: Cố thanh trúc mất tích (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thần Hiên, cậu ngủ chưa?” Giọng nói Lâm Tĩnh có vẻ mệt mỏi truyền tới từ đầu kia điện thoại.

“Tớ mới ra khỏi công ty, có chuyện gì sao?” “Ngày mai cậu có rảnh không? Gặp nhau chút đi, ba mẹ tớ gửi cho chú dì một ít đặc sản, cậu qua lấy nhé.” Lúc này Phó Thần Hiên mới nhớ tới Lâm Tĩnh đã về nhà một thời gian: “Cậu về rồi à?”

“Ừm, vừa về hôm nay, mai cậu tan làm tiện thì tới lấy luôn nhé, nếu tớ không ở nhà thì để Giản Đan đưa cho cậu.”

“Được.”

Nghe giọng cổ có vẻ mệt, Phó Thần Hiên do dự một lát rồi nói: “Tĩnh Tĩnh, cậu có khỏe không? Tớ nghe giọng cậu có vẻ rất mệt mỏi.” Khóe miệng Lâm Tĩnh cong lên: “Tớ không sao, chắc là ngồi xe lâu quá nên hơi mệt

Thần3Hiên, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tối nay tớ muốn ngủ sớm, bye bye.” Phó Thần Hiên hơi cau mày, phản ứng của Lâm Tĩnh rất kỳ lạ

Nhưng anh cũng không nghĩ gì

Lâm Tĩnh cúp điện thoại, cô mệt mỏi xoa ấn đường, tắm cũng không tắm mà đi ngủ nay, cô ngủ đến nửa đêm, không biết mơ thấy gì mà đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt rồi đột nhiên giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển từng đợt, một lúc lâu sau cô mới đứng dậy đi ra ngoài phòng

Cả căn nhà chìm trong yên tĩnh, Giản Đan cũng đã đi ngủ từ sớm, cô mở tủ lạnh lấy vài lon bia, một mình ngồi uống trên sô pha.

Lần này cô về vì bị mẹ ra lệnh, sau khi về, hai mẹ con cũng làm ầmĩmột trận, nếu không có ba1cô thì có lẽ lần này cô cũng không cách nào quay lại đây được

Cô biết vì cái chết của em trai mà tính tình mẹ thay đổi rất lớn, nhưng chuyện năm đó cũng không phải lỗi của cô, lại sao lại đổ tất cả lên đầu cô, ba cô muốn cô thông cảm cho mẹ hơn, nhưng ai thông cảm cho cô đây, cô cũng uất ức mà.

Vì em trai chết, mẹ cô xem cô như kẻ thù, đã nhiều năm như thế, có ai biết cô chịu biết bao đau khổ, không phát điên là nhà tâm lý cô mạnh mẽ thôi

Một mình Lâm Tĩnh uống hết mấy lon bia lấy ra từ tủ lạnh, tửu lượng của cô cũng không tốt lắm, không lâu sau đã chóng mặt, cô đứng lên, lảo đảo về lại phòng, cô nghĩ, bây giờ chắc là ngủ3được rồi.

Hôm sau, lúc Phó Thần Hiên tới lấy đặc sản, Lâm Tĩnh không có ở nhà, trong nhà chỉ có mình Giản Đan

Giản Đan đưa cho Phó Thần Hiên một túi lớn: “Là những cái này, là Lâm Tĩnh chuẩn bị cho ba mẹ anh, là đặc sản ở bên đó.” “Cám ơn, Tĩnh Tĩnh đâu rồi?” Phó Thần Hiên nhận lấy rồi để một bên

“Đi làm rồi, mấy ngày qua cô ấy đều tăng ca, đúng rồi, nếu anh có thời gian thì gọi điện thoại cho cô ấy đi, tâm trạng cô ấy không tốt lắm, tối qua còn ngồi uống bia giải sầu một mình.” Buổi sáng ngủ dậy cô thấy lon bia trong thùng rác mới phát hiện được.

Phó Thần Hiên nghe vậy thì nhíu mày: “Uống bia giải sầu? Có chuyện gì sao?” Giản Đan lắc đầu: “Em cũng không rõ,3cô ấy không nói với em, nếu anh thật sự quan tâm thì tự mình hỏi cô ấy đi.” Giản Đan ngáp một cái, tối qua cô ngủ rất muộn, ban ngày thì bận rộn cả ngày, ngay trước lúc Phó Thần Hiên tới cô còn đang ngủ kìa, có thể đứng dậy mở cửa cho anh đã có nghị lực rất lớn rồi

Phó Thần Hiên thấy vậy thì thức thời cầm đồ đi, anh suy nghĩ rồi gọi điện cho Lâm Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, tớ nhận đồ rồi, cảm ơn cậu.” Lâm Tĩnh nhẹ nhàng nói: “Không cần cảm ơn, đều là ba..

mẹ tớ chuẩn bị, cậu đưa chú dì nếm thử đi, nếu thích thì lần sau lại đưa cho họ.”

“Được, nếu ngay mai rảnh thì chúng ta ăn bữa cơm đi, trưa hay chiều tùy thời gian của cậu.” “Mấy ngày này tớ không9có thời gian, mới về vài ngày, công việc rất nhiều, chờ tớ xong việc rồi nói sau.” Lâm Tĩnh từ chối, mấy ngày này tâm trạng cô không tốt, cô không muốn để Phó Thần Hiên bị ảnh hưởng, càng không muốn anh thấy vẻ chật vật của mình.

“Được, khi nào cậu rảnh thì gọi cho tớ.” Phó Thần Hiên nói.

Lâm Tĩnh cúp điện thoại rồi vùi đầu làm việc, bây giờ chỉ có công việc mới có thể dời đi lực chú ý của cô

Phó Thần Hiên về nhà, đưa đặc sản cho di giúp việc thì thấy ba anh đã về: “Ba.”

Phó Hoành Dật gật đầu, yên lặng nhìn anh vài lần, nhìn đến mức Phó Thần Hiên thấy sợ mới thu tầm mắt lại

Sau đó không nói gì mà đi lên lầu, Phó Thần Hiên không hiểu, hôm nay anh có làm gì đâu, sao ba lại nhìn mình như thế?

Phó Hoành Dật đi tìm Thẩm Thanh Lan, bà đang cắt tỉa cây cối ngoài ban công: “Thanh Lan.” Ông gọi

“Ừm, anh về rồi à.” Thẩm Thanh Lan chẳng thèm ngẩng đầu lên, đã hơn hai mươi năm rồi, dĩ nhiên không thể cứ phấn khích khi thấy ông về nhà như hồi mới cưới được

“Cố Thanh Trúc mất tích rồi.” Phó Hoành Dật nói

Thẩm Thanh Lan dừng việc đang làm lại, để kéo qua một bên, bình tĩnh nhìn ông: “Có chuyện gì sao?”

Phó Hoành Dật liếm môi.

Nhiệm vụ lần trước của Cố Thanh Trúc vốn là nhiệm vụ cuối cùng, cô ẩn núp đã bốn năm, sắp đến giai đoạn thu lưới, mà lúc bắt đầu mọi chuyện cũng rất thuận lợi, khi hai bên đang giao dịch thì cảnh sát tới, vừa đẹp bắt cả hai bên giao dịch

Thế nhưng, lúc đó, nhóm Tam đương gia bên Cố Thanh Trúc không hiểu sao lại chạy tới, thấy không thể cứu được Đại Cương gia thì bắt lấy Cố Thanh Trúc, cũng không phải cứu cô mà là muốn giết cô

Trong lúc truy đuổi, Cố Thanh Trúc liền mất tích.

“Bị Tam đương gia bắt?” Thẩm Thanh Lan nhíu mày.

Phó Hoành Dật lắc đầu: “Không, Tam đương gia chết ngay tại chỗ, cảnh sát và người của chúng ta đã tìm mọi ngóc ngách ở chỗ đó, nhưng vẫn không tìm được.” Thật ra ông hơi nghi ngờ Cố Thanh Trúc rơi xuống vách núi, cách điểm giao dịch chưa tới 3 km là một vách núi cao trăm mét, mà bên đó cũng có dấu vết vật lộn.

Sắc mặt Thẩm Thanh Lan hơi khó coi: “Có nhiều người biết chuyện này không?”

Phó Hoành Dật lắc đầu: “Trước mắt chỉ có cảnh sát cấp cao và anh biết thân phận của con bé, những người khác chỉ nghĩ con bé là tội phạm đang lẩn trốn, bị truy nã.” “Tam đương gia muốn giết Cố Thanh Trúc, thân phận con bé bị lộ?” Thẩm Thanh Lan càng nhíu mày sâu hơn.

“Rất có thể.” Danh tiếng Cố Thanh Trúc trong tổ chức kia rất cao, bình thường quan hệ với Tam đương gia cũng không tệ, nếu không phải thân phận bại lộ thì cái vị Tam đương gia đó sẽ không làm như vậy

Xem ra chuyện này phiền phức rồi

“Cần em giúp không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Phó Hoành Dật lắc đầu: “Rất nhiều người đang tìm rồi, em không cần tham gia vào.” Ông chỉ nói với Thẩm Thanh Lan một tiếng, để bà chuẩn bị tâm lý thôi.

Thẩm Thanh Lan nghiêm túc gật đầu.

Lúc ăn cơm tối, hai vợ chồng xuống lầu thì sắc mặt đã bình tĩnh lại, nên Phó Thần Hiên cũng không nhìn ra chút bất thường nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.