*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ngày mai sẽ về, còn cậu, khi nào thì về?” “Hôm nay, tớ quay về là để dọn đồ nè.” Phó Thư Nghệ đáp
Ánh mắt Lục Nhất Manh sáng lên: “Anh cậu đến đón cậu sao?” “Không phải, anh ấy bận ở bên chị dâu tương lai của tớ rồi, làm sao có thời gian đến đón tứ chứ
Bạn tớ sẽ tới đón tớ.” Phó Thư Nghệ vừa thu dọn đồ, vừa nói
Cô thường xuyên về nha, nên phòng ngủ cũng không có nhiều đồ cần mang về, dọn rất nhanh.
Lục Nhất Manh sửng sốt: “Chị dâu tương lai của cậu? Chẳng phải anh cậu vẫn độc thân sao?”
“Đó là chuyện lúc trước, hiện giờ anh ấy đã có bạn gái, sắp đính hôn rồi.” Lần trước về nhà, cô đã nghe mẹ nói tới chuyện này, tuy chưa xác định thời gian cụ thể, nhưng chắc cũng nhanh3thôi
“Đính hôn? Nhanh vậy?” Nụ cười trên môi Lục Nhất Manh cứng ngắc, có điều Phó Thư Nghệ đang bận dọn đồ đạc, nên không thấy mà thôi.
Cũng không nhanh đâu, hai người họ yêu nhau từ lâu, chẳng qua phải xa nhau một thời gian, hiện giờ chị dâu tương lai của tớ đã trở về, hai người họ lại được bên nhau.” Phó Thự Nghệ không để tâm nói, nghe điện thoại đổ chuông thì cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt sáng lên: “Nhất Manh, bạn tớ tới đón tớ rồi, tớ về trước nhé.”
Lục Nhất Manh gật đầu, đến khi Phó Thư Nghệ ra khỏi phòng ngủ, thì nụ cười trên mặt cô ta lập tức tắt ngúm, đi ra ban công, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn phía dưới
Phó Thư Nghệ đang đi về phía một chiếc xe thể thao trắng,1trong xe không biết là ai
Phó Thư Nghệ chào người nọ một tiếng rồi ngồi vào xe
Lục Nhất Manh nhìn chằm chằm theo xe thể thao cho nên khi nó đi khuất mới trở lại giường ngủ của mình
Cô ta lẳng lặng nhìn hộp sô cô la trên bàn mình, đây là thứ cô ta đã cất công tìm mua, tốn không ít tiền, một viên những hơn bốn mươi tệ, cô ta cố ý mua để lấy lòng Phó Thư Nghệ, kết quả lại biết được tin này.
“Anh Tuấn Nam, anh tới đón em thế này có ảnh hưởng đến việc của anh không?” Phó Thư Nghệ cười híp mắt hỏi
Bạch Tuấn Nam cười dịu dàng: “Có thể chậm ảnh hưởng gì chứ, anh vốn là một người rảnh rỗi mà.”
Đêm qua Phó Thư Nghệ nhắn tin với Bạch Tuấn Nam thì có nói đến chuyện này
Hôm nay3cô vốn định đón xe về nhà, kết quả Bạch Tuấn Nam lại chủ động nói muốn đưa cô về
Phó Thư Nghệ quen thân với anh, nên tất nhiên sẽ không khách sáo, lập tức đồng ý.
Bạch Tuấn Nam đưa Phó Thư Nghệ đến cổng quan khu Đại Viện: “Anh Tuấn Nam, anh cùng em vào ngồi một lát đi, hôm nay anh em cũng sẽ về nhà đấy.”
“Không được rồi, một lát nữa anh còn phải về nhà một chuyến, hôm khác đi.” Bạch Tuấn Nam cười nói, sau đó xoay người lấy một cái túi ở chỗ ngồi phía sau đưa cho cô: “Đây là quà lần trước anh ra nước ngoài mua cho em, muốn đưa em lâu rồi, nhưng cứ quên.”
Phó Thư Nghệ tò mò: “Là gì vậy?” “Chỉ là một món quà nhỏ thôi, lúc đó cảm thấy nó rất hợp với em nên3mua, em nhận lấy đi.”
Phó Thư Nghệ không mở ra ngay: “Cảm ơn anh Tuấn Nam, vậy em vào đây
Hôm nào cùng đi xem phim nhé” “Được.” Bạch Tuấn Nam cười gật đầu, mãi cho đến Phó Thư Nghệ đi vào cổng, anh mới rời đi.
Trong nhà ngoài dì giúp việc ra thì không có ai cả
Hôm nay Thẩm Thanh Lan cùng Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng đã hẹn nhau tụ tập, đến tối mới về
Phó Thần Hiên cũng phải đến khi làm xong chuyện ở công ty mới có thể về
Còn ba cô cả tuần rồi chưa trở về, nghe nói là bận vì quân khu đang có chương trình giao lưu với quân khu giao khác.
Phó Thư Nghệ về phòng, mở quà Bạch Tuấn Nam tặng, là một đôi bông tại khảm kim cương, hình quả anh đào, vô cùng tinh xảo
Cô đeo vào, nhìn cực9kỳ thích
Cô nhắn tin cho anh
[Cảm ơn anh Tuấn Nam, em rất thích quà anh tặng.] Bạch Tuấn Nam tranh thủ lúc chờ đèn xanh thì nhìn thoáng qua, sau đó mỉm cười, nét mặt hết sức dịu dàng.
[Em thích là tốt rồi.]
Buổi tối, Phó Thần Hiên dẫn Cố Thanh Trúc về ra mắt
Tính ra đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trúc đến nhà anh.
“Chị Thanh Trúc, cuối cùng chị cũng đến, em chờ chị lâu lắm rồi đó.” Phó Thư Nghệ đứng lên từ ghế sô pha, chạy đến cạnh Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc cười tủm tỉm: “Em nhớ chị à?”
“Đương nhiên là nhớ rồi
Chị oai hùng hiên ngang thể mà.” Phó Thư Nghệ đáp không chút do dự, còn kèm theo một ánh mắt xinh đẹp
Cô kéo anh của cô ra, sau đó tự đẩy xe cho Cố Thanh Trúc
Cô thật sự có rất nhiều lời muốn nói với Cố Thanh Trúc.
Trước đây khi chưa gặp Cố Thanh Trúc, cô từng tưởng tượng vô số lần rằng bạn gái của anh cô sẽ là kiểu người thế nào, là dịu dàng hiền lành hay hoạt bát đáng yêu, có điều lại không ngờ lại là mẫu người như Cố Thanh Trúc
Nhưng khi biết anh trai mình thích Cố Thanh Trúc, cô lập tức cảm thấy quả là vậy, chỉ có người tài giỏi thế này mới xứng với anh cô thôi.
Đây cũng là một biểu hiện của chúng yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Thẩm Thanh Lan đã về nhà, lần đầu tiên con dâu tương lai đến nhà, Phó Hoành Dật bận công tác nên không có cách nào về được, bà làm mẹ chồng thì đương nhiên nên có mặt
“Chào dì ạ.” Cố Thanh Trúc tươi cười chào hỏi
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, tầm mắt lướt qua đôi chân vẫn bó bột của cô: “Chân cháu đã đỡ hơn chưa?”
“Đã đỡ rồi ạ, vốn đã có thể tháo bột rồi, nhưng Thần Hiên lo lắng nên chưa cho.” Vết thương của cô tuy nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng
Khi đó cô đang nằm vùng, nhưng không biết tại sao lại bị người trong tổ chức phát hiện, lúc bị vây bắt, bọn họ muốn hành hạ cô sao cho sống không bằng chết, nên tất nhiên sẽ không để cho cô chết nhanh như vậy, đồng thời cũng muốn bắt sống cô để nắm được điểm yếu của Đại đương gia
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Vậy cũng tốt, tối này dì đã bảo cô giúp việc hẩm canh xương cho cháu, cháu uống nhiều vào nhé” “Cảm ơn dì.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười