*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Tuấn Nam buồn cười hỏi cô: “Vẫn chưa dễ chịu sao?” Phó Thư Nghệ thở dài: “Điểm cười của em thấp lắm phải không, em thấy người khác cũng có cười như em đâu.” Bạch Tuấn Nam an ủi cô: “Mấy cô bé hay cười đều rất tốt số.” Phó Thư Nghệ cười tủm tỉm: “Vẫn là anh Tuấn Nam giỏi an ủi nhất, không giống Phó Thư Thần, cứ luôn trêu chọc em
Anh Tuấn Nam, chút nữa anh phải về nhà sao?”
Bạch Tuấn Nam nhướng mày: “Muốn đi đâu nữa à?”
Phó Thư Nghệ giơ ngón tay cái với anh, đúng là giỏi quá! Đôi mắt to của cô cong cong như nửa vầng trăng: “Chúng ta đến Mị Sắc đi?”
Bạch Tuấn Nam mở cửa xe: “Lên3xe.”
Mị Sắc về đêm vô cùng náo nhiệt, lúc bọn họ đến đã rất đông, Bạch Tuấn Nam đưa chìa khóa xe giao cho nhân viên, rồi hỏi cô: “Muốn đến tầng nào?” “Đến quầy bar đi.” Phó Thư Nghệ đáp
Cô không thích uống rượu, nhưng rất thích xem người khác pha chế rượu.
“Đi thôi.” Bạch Tuấn Nam ôm vai cổ
Phó Thư Nghệ nhìn một cái, nhưng không để ý lắm
“Thích xem pha chế rượu à?” Bạch Tuấn Nam thấy sau khi Phó Thư Nghệ đến quầy bar thì chỉ nhìn chằm chằm vào người pha rượu, nên buồn cười hỏi
Phó Thư Nghệ gật đầu: “Anh không cảm thấy bọn họ rất tài giỏi sao? Rõ ràng chỉ là mấy loại rượu rất bình thường, vậy mà trong1chớp mắt lại trở thành một ly cocktail rực rỡ đẹp mắt, còn có thể pha ra nhiều vị khác nhau nữa.” Có lẽ do di truyền gen trội của Thẩm Thanh Lan, nên có rất nhạy cảm với màu sắc, tuy không có thiên phú hội họa giỏi như mẹ, nhưng so với những bạn bè cùng lứa thì cũng được xem là người nổi bật
Bạch Tuấn Nam nghĩ ngợi một lúc, rồi đứng lên nói với người pha rượu vài câu, người pha rượu nhìn Phó Thư Nghệ, gật đầu
Sau đó, Bạch Tuấn Nam liền bước vào trong dưới ánh mắt tò mò của Phó Thư Nghệ.
Anh cầm lấy cái ly, tay kia cầm một bình rượu, bắt đầu pha chế, động tác của anh không3quá ngầu, nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc
Phó Thư Nghệ nhìn đôi tay anh, khớp xương bàn tay anh rõ ràng và rất đẹp
Không bao lâu, một ly cocktail màu sắc cực đẹp đã được đặt trước mặt Phó Thư Nghệ: “Đông Dạ Hạ Ngữ, mời thưởng thức.” Phó Thư Nghệ nhìn ly cocktail trước mắt với ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, bởi vì nó quá đẹp
Phó Thư Nghệ uống một ngụm, chỉ thấy vị ngọt nhẹ và mùi trái cây, còn có mùi rượu lại rất nhạt: “Ly rượu này có nồng độ cồn rất thấp, sau khi ngâm cũng không đủ say, em có thể yên tâm uống.” Bạch Tuấn Nam nói.
Phó Thư Nghệ cười tít mắt: “Thật ra tửu lượng của em cũng3được lắm.” Dù uống vài ly rượu mạnh cô cũng sẽ không say.
Bạch Tuấn Nam không uống rượu, đêm nay anh còn phải lái xe
Phó Thư Nghệ không vội thưởng thức mà tầm mắt đảo quanh cả trai lẫn gái trong quán bar, sau đó nhìn về phía sàn nhảy
Đêm nay có biểu diễn múa cột.
Tiết mục múa cột ở Mị Sắc không hề dung tục, vì dù sao người tới nơi này không phú thì cũng quý, không cần dùng mấy trò dung tục này thu hút khách đến
Tiết mục múa cột nơi này thiên về một loại vũ đạo nghệ thuật hơn, ít nhất với Phó Thư Nghệ là như thế.
Ánh mắt của cô chợt thay đổi, hình như cô vừa thấy Lục Nhất Manh, có9điều chỉ trong chớp mắt đã không thấy cô ta đâu nữa
Cô nháy mắt mấy cái, tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy, cô nghĩ chắc mình nhìn nhầm người
“Anh Tuấn Nam, em đi toilet một lúc nhé.” Phó Thư Nghệ nói.
Bạch Tuấn Nam gật đầu
Lúc Phó Thự Nghệ đi từ nhà vệ sinh ra, thì nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ, còn có tiếng cầu xin
Bước chân của cô dừng lại, do dự một chút rồi đi về phía đó
“Cậu Lý, tôi thật sự không thể làm vậy được, cậu bỏ qua cho tôi đi.” Cô gái kia cầu xin
Người được gọi là cậu Lý hừ lạnh: “Chẳng phải cô ăn mặc hở hang thế này là để quyến rũ người khác sao? Nếu không phải thấy cô có chút xinh đẹp thì cô cho rằng tôi sẽ thích cô sao?” Phó Thư Nghệ vừa nhìn đã nhận ra cô gái vừa nói chuyện chính là Lục Nhất Manh, xem ra vừa rồi cô thật sự không phải bị hoa mắt
Còn người đàn ông kia thì cô không nhận ra, có điều nhìn qua có thể thấy là người có gia thế, chắc là phú nhị đại nhà nào đó.
Lục Nhất Manh bị người nọ vẫy giữa hắn và bức tường, tay người nọ đặt trên eo cô ta, động tác suồng sã
Đêm nay cô ta ăn mặc rất hở hang, váy xẻ cao đến đùi, phía trên cũng rất hở, mặt mày trang điểm đậm
Nếu chẳng phải Phó Thư Nghệ đã ở cùng cô ta một thời gian thì thật sự không dễ nhận ra.
Ánh mắt cô lóe lên, Lục Nhất Manh ăn mặc như thể tới nơi này làm gì? Và vào bằng cách nào? Mị Sắc có quy định hội viên, không có năng lực kinh tế nhất định sẽ không vào được, phí hội viên hằng năm cũng là một con số khổng lồ.
Dù gia đình Lục Nhất Manh có điều kiện tốt thì cũng không tốt đến mức này.
Lục Nhất Manh không hề nhận thấy có người đang âm thầm nhìn mình, lực chú ý của cô ta đều tập trung hết trên bàn tay đang di chuyển trên lưng cô ta
Cô ta rất muốn chặt cái tay kia đi, nhưng lại không dám đắc tội với người trước mắt, dù sao ba của người này cũng là chủ của công ty ba cô ta đang làm, nếu đắc tội với hắn thì ba cô ta sẽ mất việc.
“Cậu Lý, với thân phận của cậu cần kiểu phụ nữ nào mà không có, cậu cần gì phải so đo với tôi
Tôi là người khô khan không thú vị, nhất định sẽ làm cậu mất hứng thôi.”
Cậu Lý cười khẽ: “Gia ăn quá nhiều bào ngư hải sâm nên hiện giờ muốn ăn chút cháo trắng
Sao, theo gia khiến cô cảm thấy mất mặt à?” “Không phải, cậu Lý, tôi không có ý đó, tôi thật sự đang không tiện.” Lục Nhất Manh tỏ ra khó xử
“Đừng có lấy cái đó ra làm cái cớ, gia không ngại tự mình kiểm tra đâu
Nếu cô dám gạt tôi...” Hắn lạnh mặt nói, đồng thời bàn tay cũng mơn trớn từ đường cong của eo đi xuống mông cô ta
Lục Nhất Manh sợ đến sắc mặt trắng nhợt, đè tay hắn lại, cầu xin: “Cậu Lý, xin cậu tha cho tôi, tôi thật sự không tiện mà.” Đúng là cô ta muốn cậu con rùa vàng, nhưng không muốn trở thành món đồ chơi cho hạng công tử ăn chơi này
Cơ thể cô ta là vốn liếng duy nhất, cô ta không thể để hạng người này hưởng thụ được.
Cậu Lý tức giận, vừa rồi tâm trạng hắn tốt nên còn kiên nhẫn dỗ dành vài câu, kết quả con nhỏ này lại không biết tốt xấu
Hắn nắm lấy cằm cô ta: “Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, sự kiên nhẫn của gia có hạn, nếu cả nhà cô không muốn sống ở thủ đô nữa, thì cô cứ việc chống đối đi.”
Cằm bị bóp đau, Lục Nhất Manh chảy nước mắt, trong lúc cô ta đang không biết làm sao, thì bàn tay nắm chặt cằm cô ta bỗng nhiên buông lỏng ra, tiếp theo đó, cậu Lý lập tức đau đớn kêu lên
Cậu Lý đang muốn nhìn xem tên khốn kiếp nào xen vào việc của người khác, kết quả lại bắt gặp ánh mắt lạnh bằng của Phó Thư Nghệ
Hắn ngẩn ngơ, đáy mắt đầy ngạc nhiên, cô gái này thật xinh đẹp.
“Ôi, đây là người đẹp phương nào vậy.” Cậu Lý cười híp mắt, hoàn toàn quên mất cơn đau ở cổ tay
Lục Nhất Manh cũng sững sờ khi thấy Phó Thư Nghệ: “Thư Nghệ.” Cậu Lý nghe vậy thì nở nụ cười: “Thì ra là bạn của Nhất Manh à, chào em, anh là Lý Chí Thâm.”
Phó Thư Nghệ nhìn gương mặt trước mắt, mà ánh mắt càng lạnh hơn, kéo Lục Nhất Manh qua: “Cậu không sao chứ?” “Không sao.” Lục Nhất Manh lắc đầu, ánh mắt của cô ta lúng túng, bị Phó Thư Nghệ nhìn thấy cảnh này, cô ta thật sự vô cùng xấu hổ
Lý Chí Thâm thầy Phó Thư Nghệ không để ý tới mình, cũng không tức giận, người đẹp mà, có thể tha thứ được
“Người đẹp, nếu đều quen biết nhau, lại gặp mặt ở đây, vậy chính là duyên phận, hay đi chơi cùng nhau đi.” Lục Nhất Manh kéo góc áo Phó Thư Nghệ, cố gắng nháy mắt với cô
Phó Thư Nghệ dùng ánh mắt trấn an cô ta, khi nhìn sang Lý Chí Thâm, thì lại trở nên lạnh bằng: “Muốn chơi cùng tôi, anh xứng sao?”
Lý Chí Thâm không vui, dù có xinh đẹp đến mấy thì cũng chỉ là phụ nữ, tuyệt đối không thể lên mặt với hắn
Cô gái trước mắt lại hết lần này đến lần khác không nể mặt hắn, đúng là thiếu dạy dỗ.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ thèm muốn lộ liễu, định xông tới, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, thì Phó Thư Nghệ đã trực tiếp nhấc chân lên đá một cú
Lý Chí Thâm lập tức hét lên như lợn bị chọc tiết.