*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Hạo Hạo đương nhiên rất tốt.” Vu Hiểu Huyên cười híp mắt, chỉ là bà ấy cảm thấy hơi tiếc nuối, không nhiều lắm, chỉ có một chút thôi.
Năm nay Quả Quả muốn ở lại nước M để ở lại chăm sóc Bùi Hạo đang dưỡng bệnh, sẽ không về nước đón Tết, Hàn Tự Miểu lại càng táo bạo hơn, chỉ gọi cho ba mẹ một cuộc điện thoại chúc Tết, sau đó liền xách ba lô lên mà đi du lịch với bạn.
Hàn Dịch vô cùng tức giận, ông tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ với hai đứa nhóc vong ân bội nghĩa kia
Sau đó Hàn Dịch dọn dẹp đồ đạc, dẫn vợ mình đến nhà họ Phó đón Tết
Bằng không, nếu chỉ có3hai người bọn họ ở nhà đón Tết thì thật sự rất thê thảm.
Thực ra thì Vu Hiểu Huyên cảm thấy không sao cả, con cái đều lớn hết rồi, cuối cùng cũng sẽ rời xa gia đình
Quả Quả không về được, bọn họ cũng có thể qua đó thăm mà
Kết quả vừa nghe xong, Hàn Dịch lập tức trợn trắng mắt: “Thật là tiện cho nó quá nhỉ, còn phải qua đó thăm nó nữa
Hừ, không đi đâu
Nó không thích về thì thôi, ông đây còn thích tự do tự tại hơn.” Nhớ đến phản ứng của Hàn Dịch, Vu Hiểu Huyên không nhịn được mà bật cười
Thẩm Thanh Lan liếc nhìn sang, Vu Hiểu Huyên kể cho Thẩm Thanh Lan chuyện đã xảy ra, bà1bèn mỉm cười.
“Cậu định chừng nào bay qua nước M?” Thẩm Thanh Lan hỏi
Khả năng không đi thăm Quả Quả là rất thấp, Vu Hiểu Huyên thật sự cảm thấy không sao, thế nhưng tám chín phần là Hàn Dịch sẽ không nhịn được.
“Chiều nay.” Vu Hiểu Huyên cười nói, đừng thấy Hàn Dịch nói chuyện tàn nhẫn như vậy mà lầm, vừa quay đi một cái là ông đã đặt vé máy bay ngay.
“An An định bao giờ đính hôn?” Vu Hiểu Huyên hỏi
Người cũng đã dẫn về nhà rồi, chắc hẳn thời gian xác định chính thức cũng sẽ không còn xa.
“Xem hai đứa thôi, tớ đoán sẽ không nhanh như vậy đâu.” “Cậu thật sự làm một bà chủ nhàn nhã sao?” Ngay cả3việc kết hôn của con cái còn không hỏi đến
Có lúc Vu Hiểu Huyên thật sự không thể không khâm phục khả năng bình tĩnh của Thẩm Thanh Lan.
Trong mấy đứa bé của nhà họ Phó, ngoại trừ Phó Thư Nghệ bị Phó Hoành Dật quản chặt thì hai đứa bé còn lại đều được nuôi thả, bà cũng không sợ hai đứa bé này trở nên hư hỏng sao
Vu Hiểu Huyên cảm thấy đối với con cái thì mình đã nuôi thả lỏng lắm rồi, có lúc Hàn Dịch còn oán giận nói rằng sao bà không chịu quan tâm con cái nhiều hơn
Thế nhưng khi so sánh với Thẩm Thanh Lan, trình độ của bà thật sự không sánh bằng
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ rất3thoáng, con cháu tự có phúc của mình, bà và Phó Hoành Dật không thể ở bên con mình cả đời
Bọn trẻ càng sớm quen với việc bay một mình, sau này đợi đến lúc bà và Phó Hoành Dật đi rồi, bọn trẻ cũng có thể làm chủ cuộc đời bản thân, thích ứng dễ dàng hơn
“Trong lòng Thần Hiên và Thanh Trúc rõ ràng mà.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói.
“Nói đến Cố Thanh Trúc, không thể không nói ánh mắt của An An thật tốt
Đây là một cô gái tốt, thoải mái hào phóng, thong dong bình tĩnh, quả thật hơi giống với dáng vẻ lúc còn trẻ của cậu đó.”
Thẩm Thanh Lan cười nhẹ
Bà và Vu Hiểu Huyên nói được mấy câu thì9đi xuống
Dù sao bà cũng là nữ chủ nhân, hôm nay trong nhà lại có nhiều khách, bà không thể rời đi quá lâu.
Phó Thư Nghệ đang chơi bài với mấy người bạn cùng lứa tuổi lại nhận được cuộc gọi của Bạch Tuấn Nam
Cô đưa bài cho Phó Thư Thần, sau đó ra sân nghe điện thoại.
“Anh Tuấn Nam.” Phó Thư Nghệ tươi cười
Bạch Tuấn Nam nghiêng tai lắng nghe, thấy bên cô rất yên tĩnh nên hỏi: “Em đang ở nhà sao?” “Ở ngoài sân, mọi người đều đang tán gẫu trong nhà, rất ồn.” Bạch Tuấn Nam nhíu mày: “Ngoài sân lạnh đấy, không được ở ngoài quá lâu.” “Em có mặc áo lông vũ mà
Anh Tuấn Nam, anh gọi điện thoại cho em có việc gì không?”
“Không có gì, chỉ muốn nói với em một câu chúc mừng năm mới thôi.” Bạch Tuấn Nam mang giọng điệu dịu dàng
“Anh Tuấn Nam, năm mới vui vẻ
Chúc anh năm sau tất cả mọi chuyện đều được như ý nguyện.” Bạch Tuấn Nam nghe thấy giọng nữ trong veo ở đầu dây bên kia, sự êm đềm như nước nơi đáy mắt lập tức trở nên dập dờn: “Năm sau em có kế hoạch gì không?” Anh không nói rõ ngày, mùng Một đầu năm đương nhiên là sẽ ở nhà
Phó Thư Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Tạm thời không có kế hoạch gì đặc biệt
Có lẽ chỉ ở nhà ăn ăn uống uống thôi.” Mấy năm trước cũng không có gì khác
“Mùng Ba em có muốn đi công viên trò chơi với anh không?” Bạch Tuấn Nam hỏi.
“Mùng Ba sao?”
“Ừm, em có rảnh không?” Bạch Tuấn Nam mang giọng nói ôn hòa, thế nhưng bàn tay đang cầm điện thoại di động lại nắm chặt, để lộ sự hồi hộp của anh.
“Được đó
Đến lúc đó anh qua đón em nhé, em không thích lái xe.”
Bạch Tuấn Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Được, mùng Ba gặp.”
“Được ạ.” Phó Thư Nghệ cười híp mắt cúp điện thoại, vừa xoay người liền nhìn thấy Phó Thần Hiện đang đứng sau lưng mình, khoanh tay mà nhìn cô
Phó Thư Nghệ giật nảy mình mà lùi về sau hai bước
Cô vỗ ngực, nói với vẻ oán trách: “Anh, anh làm cái gì vậy, sẽ dọa chết người đó.”
Phó Thần Hiên mang vẻ mặt thâm trầm: “Lúc nãy em mới nói chuyện điện thoại với ai thế?”
Ánh mắt của Phó Thư Nghệ hơi tránh né: “Bạn học thôi
Tết đến rồi, mọi người gọi điện thoại chúc Tết cho nhau không phải là chuyện rất bình thường hay sao?” Phó Thần Hiên lẳng lặng nhìn cô: “Em gọi bạn học của mình là anh?” Phó Thư Nghệ trợn trắng mắt: “Anh, nếu anh nghe thấy rồi thì còn hỏi em làm gì?” Biểu cảm trên mặt Phó Thần Hiên vẫn không thay đổi: “Em đã liên lạc với Tuấn Nam rất nhiều lần rồi à?”
“Không đâu, chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm nhau một lúc thôi
Không phải anh ấy là bạn của anh sao, dù thế nào cũng không phải là người xấu.”
“Nếu em làm bạn với cậu ta, anh sẽ không phản đối
Thế nhưng nếu em muốn hẹn hò với cậu ta thì anh không đồng ý.” Phó Thần Hiên dứt khoát nói rõ với em gái mình.
Phó Thư Nghệ nhíu mày: “Anh, không phải anh ấy là bạn tốt của anh sao? Tại sao chứ?”
“Bạn bè là bạn bè
Đường Đường, em nghe lời anh đi
Làm bạn bè, Tuấn Nam tuyệt đối là một người bạn rất tốt
Thế nhưng nếu là bạn trai, cậu ta không thích hợp.” Nhà họ Bạch quá phức tạp, nhìn qua thì có vẻ hào nhoáng lộng lẫy, thể nhưng ở bên trong đã mục nát từ lâu
Lục đục với nhau, người lừa ta gạt diễn ra liên tục, chỉ cần sơ ý một chút liền rơi vào bẫy của người ta
Gia đình như cái hố lửa thế này, Phó Thần Hiên có thể đồng ý cho em gái mình hẹn hò với người ta mới là chuyện lạ đó
“Em coi trọng anh ấy chứ không phải là gia đình của anh ấy.” Phó Thư Nghệ nhỏ giọng thầm thì
“Em nói cái gì?” Phó Thần Hiến không nghe rõ.
“Không có gì, em nói em biết rồi.” Phó Thư Nghệ nói qua loa có lệ.
Phó Thần Hiên đương nhiên biết cô nàng này hoàn toàn bỏ ngoài tại lời nói của anh, anh trầm mặt: “Thư Nghệ, em nói thật cho anh biết, có phải em thích Bạch Tuấn Nam không?” Khuôn mặt của Phó Thư Nghệ đỏ lên, may mà lúc này là buổi tối, Phó Thần Hiên không nhìn thấy rõ
Cô lắc đầu: “Anh, anh đừng có nói linh tinh” Cái gì mà có thích hay không chứ, cố và Bạch Tuấn Nam vẫn chưa đi đến bước này mà.
“Không có là tốt nhất, lúc nãy ba nói chúng ta sẽ đến thăm nhà dì Phương Đông vào mùng Ba.” Anh ra đây là để thông báo cho em gái mình chuyện này, nào ngờ lại nghe thấy Bạch Tuấn Nam hẹn em gái mình đi chơi.
“Anh, anh biết mùng Ba em phải ra ngoài chơi với bạn mà.” Phó Thư Nghệ không vui
“Chuyện này là do ba quyết định, em có ý kiến gì thì nói với ba đi.” Phó Thư Nghệ: “.” Nếu ba cô biết cô muốn ra ngoài chơi với một chàng trai, ông ấy có thể đồng ý cho cô ra ngoài mới là chuyện lạ đó.