*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Không phải là anh muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của em gái mình, chẳng qua anh không muốn em gái mình bị tổn thương.
Bây giờ Phó Thư Nghệ còn nhỏ, chỉ cho rằng tình yêu là tình yêu, gia đình là gia đình
Cô lại không biết là xưa nay hôn nhân và gia đình không phải là hai chuyện độc lập
Nếu Phó Thư Nghệ và Bạch Tuấn Nam không thành, người bị tổn thương chính là cô
Nếu thành, đối diện với gia đình như vậy thì dựa theo tính cách của Phó Thư Nghệ, cô sẽ không thể nào thích ứng nổi với những chuyện như vậy được
Cứ như vậy, người bị tổn thương vẫn là Phó Thư Nghệ
Bởi vậy cho nên dù nhìn từ góc độ nào, Bạch Tuấn Nam đều không phải là người thích hợp.
Thế3nhưng ở trong chuyện tình cảm, không phải anh nói không thích hợp là có thể ngăn cản được
Đây mới chính là điều khiển Phó Thần Hiên cảm thấy đau đầu nhất
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ lúc nãy của cô nàng này cũng chẳng giống không có cảm giác gì với Bạch Tuấn Nam
Nếu ba anh mà biết được chuyện này, Phó Thư Nghệ tuyệt đối sẽ không sao, thế nhưng bản thân anh thì không chắc
Ai bảo Bạch Tuấn Nam là người mà anh giới thiệu cho em gái mình quen biết chứ.
Phó Thần Hiên càng nghĩ lại càng cảm thấy đau đầu, suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không thể tìm ra cách nào tốt hơn
Anh lắc đầu một cái rồi bước vào nhà
Phó Thư Nghệ đã ngồi xuống chơi bài với mọi người như vừa nãy, cô1thấy anh trai của mình đến, nhưng lại coi như chưa hề nhìn thấy.
***
Sáng sớm mùng Ba, cả nhà họ Phó đều lái xe chạy đến nhà của Phương Đông
Phó Thư Nghệ ăn cơm trưa xong liền đi, cũng không biết cô đã nói thế nào với Phó Hoành Dật, nói chung cuối cùng Phó Hoành Dật đã đồng ý cho cô ra ngoài đi chơi với bạn.
Cô vừa mới ra khỏi khu chung cư của nhà Phương Đồng chưa được bao lâu, Bạch Tuấn Nam liền đến
Cô mở cửa bước lên xe: “Đi thôi.”
Bạch Tuấn Nam lấy một cái túi nhỏ từ ghế sau mà đưa cho cô: “Quà năm mới cho em.”
Phó Thư Nghệ ngẩn ngơ: “Anh Tuấn Nam, sao anh lại tặng quà cho em?” Mới gần đây anh vừa đưa cho cô một đôi hoa tai,3bây giờ lại là quà năm mới
“Chỉ là mấy món đồ nho nhỏ thôi, thích hợp với em nên anh mua
Em cứ cầm lấy đi.” Bạch Tuấn Nam nở nụ cười ôn hòa
“Nhưng em không chuẩn bị quà gì cho anh cả.” Phó Thư Nghệ cảm thấy không được tự nhiên lắm
“Vậy lần sau khi em thấy thứ gì thích hợp thì tặng cho anh là được.” Bạch Tuấn Nam mỉm cười
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo thường màu trắng, miễn cưỡng khiến anh trẻ ra mấy tuổi
Nếu anh không nói, chỉ nhìn bề ngoài, nói hai người bọn họ bằng tuổi cũng có người tin
“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Đôi mắt của Phó Thư Nghệ cong cong.
Mùng Ba Tết, có rất nhiều người trong công viên giải trí
Bạch Tuấn Nam đã sớm mua vé xong3xuôi hết rồi, hai người chơi từ chiều đến buổi tối.
“Thật sự rất vui, đã lâu rồi em chưa được chơi thoải mái như vậy.” Phó Thư Nghệ và Bạch Tuấn Nam ngồi trong nhà hàng, nở nụ cười, trong đôi mắt to đều là vẻ thỏa mãn.
Bạch Tuấn Nam thấy thế, ý cười trong đáy mắt lại càng đậm hơn
Anh rất thích nhìn thấy một Phó Thư Nghệ như vậy.
Nhà hàng không có mấy người, Phó Thư Nghệ nhìn qua một lượt, phát hiện chỉ có bàn của bọn họ là khách
Cô không kìm được mà nhíu mày: “Có phải nhà hàng này nấu không ngon không? Năm hết Tết đến rồi mà không có người đến ăn cả.”
Bạch Tuấn Nam khẽ bật cười: “Tết đến người ta đều ở nhà ăn cơm, đâu có ai ra ngoài ăn9đâu
Hôm nay cũng xem như là chúng ta may mắn, bình thường đến đây ăn cơm còn phải hẹn trước từ sớm, bọn họ nấu món cá rất ngon, đợi lát nữa em nếm thử xem.”
Phó Thư Nghệ cười híp mắt gật đầu
Món ăn là do Bạch Tuấn Nam chọn, nhìn dáng vẻ thành thạo của anh, Phó Thư Nghệ hiếu kỳ: “Anh Tuấn Nam, bình thường anh hay đến chỗ này ăn cơm sao?”
Bạch Tuấn Nam mỉm cười: “Xem như là vậy.” Đây là nhà hàng thuộc Tập đoàn Bạch Thị
Nói một cách chính xác hơn thì một tháng trước, nhà hàng này đã chuyển sang tên anh, bây giờ anh chính là ông chủ của nhà hàng này.
Phó Thư Nghệ rất thích món ăn của nhà hàng này, ăn rất vui vẻ
Bạch Tuấn Nam thích nhất là được nhìn dáng vẻ lúc ăn cơm của cô, cho dù là món ăn bình thường cũng có thể khiến cho người nhìn có cảm giác muốn ăn hơn nữa.
Loáng cái, hai người đã ăn hết bốn món ăn một món canh trên bàn
Phó Thư Nghệ đương nhiên là lại ăn no căng
“Anh Tuấn Nam, sau này em không thể ăn cơm với anh được nữa rồi
Mỗi lần ra ngoài ăn với anh, em đều ăn quá nhiều
Nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ béo lên mất.” Phó Thư Nghệ vuốt cái bụng đang căng trong của mình, nhíu mày nói.
Bạch Tuấn Nam mỉm cười: “Dù em có mập thì trong mắt anh, em cũng là người đẹp nhất trên thế giới này, anh vẫn thích em như thế.”
Lời tỏ tình đột ngột khiển Phó Thư Nghệ không kịp trở tay, có kinh ngạc nhìn Bạch Tuấn Nam
Bạch Tuấn Nam lại dịu dàng nhìn Phó Thư Nghệ, anh đột nhiên đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy bàn tay cô: “Phó Thư Nghệ, anh thích em
Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?” Phó Thư Nghệ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, bàn tay bị nắm lấy nóng bừng như muốn bốc cháy vậy
“Thư Nghệ, anh muốn làm bạn trai của em, chăm sóc em, bảo vệ em, có được không?” Bạch Tuấn Nam có vẻ rất thân tình và chân thành.
Một lúc lâu sau, Phó Thư Nghệ đỏ mặt rồi nhẹ nhàng gật đầu, cô đã sớm quên mất lời khuyên của anh trai mình
Đôi mắt của Bạch Tuấn Nam hơi sáng lên, anh ôm lấy Phó Thư Nghệ: “Thư Nghệ, anh rất vui.” Mùi hương vừa quen thuộc lại xa lạ bay đến chóp mũi, Phó Thư Nghệ đưa tay ra ôm lấy eo anh, khóe miệng cong lên.
Thời gian như đã dừng lại, nếu không phải có tiếng chuông điện thoại di động, Phó Thư Nghề nghĩ có lẽ hai người bọn họ sẽ ôm nhau đến lúc trời tan đất biển.
Cuộc điện thoại này là do Lục Nhất Manh gọi đến, vừa mới ấn nghe, cô đã lập tức nghe thấy tiếng nói sốt ruột của Lục Nhất Manh: “Thư Nghệ, bây giờ cậu đang ở đâu thế?” Phó Thư Nghệ khó hiểu: “Ở ngoài, sao vậy?” “Cậu..
Cậu có thể đến quán bar một chuyến không? Hôm nay tớ ra ngoài gấp quá nên không mang theo ví tiền.” Lục Nhất Manh nói với vẻ khá xấu hổ
Phó Thư Nghệ lập tức hiểu ngay: “Cậu đang ở đâu?”
Lục Nhất Manh báo một địa chỉ
Phó Thư Nghệ cúp điện thoại rồi nhìn về phía Bạch Tuấn Nam, Bạch Tuấn Nam đã đoán được là chuyện gì
Anh cầm áo khoác của hai người lên: “Đi thôi, anh đi với em.” Phó Thư Nghệ gật đầu, sau đó cùng Bạch Tuấn Nam rời khỏi nhà hàng.