*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vâng.” Phó Thư Nghệ khẽ đáp, cúi đầu dùng sức bới cơm.
Không lâu sau, Phó Thần Hiền lại nói: “Dưới mông em có kim chích à?” Giọng nói có thể tính là lạnh nhạt.
Phó Thư Nghệ chỉ cảm thấy mình sắp bị đông chết rồi, cô cười ha ha: “Đâu có, không phải em đang ăn cơm sao.”
Cố Thanh Trúc không chịu nổi nữa, múc cho Phó Thư Nghệ một bát canh: “Thư Nghệ, uống canh trước đi, canh này khá ngon.” Nói xong, cô còn lén lút trừng mắt nhìn Phó Thần Hiên, rồi liếc sang chỗ của Lục Nhất Manh, ra hiệu cho anh là còn có người ngoài, như vậy là đủ rồi
Phó Thần Hiên kìm nén tâm trạng của mình, cúi đầu3tự ăn cơm.
Phó Thư Nghệ nhìn Cố Thanh Trúc với vẻ cảm kích, cổ đứng dậy nhận lấy canh: “Cảm ơn chị Thanh Trúc.”
Cố Thanh Trúc cười nhẹ.
Bữa cơm này ăn không được thoải mái lắm
Phó Thư Nghệ cũng không muốn ăn lắm, chỉ ăn mấy miếng liền buông đũa
Lục Nhất Manh tự biết mình đã gây họa, thấy Phó Thư Nghệ không ăn nữa, cô ta cũng theo đó mà buông đũa
“Ăn xong rồi?” Phó Thần Hiên thản nhiên nói.
Phó Thư Nghệ gật đầu: “Em ăn xong.” “Nếu ăn xong thì đi thôi.” Phó Thần Hiển đứng lên trước, sau đó đẩy Cố Thanh Trúc đi
Phó Thư Nghệ vội vã cẩm túi xách đuổi theo
Lục Nhất Manh đi cuối cùng, liếc nhìn thoáng qua chỗ1của Bạch Tuấn Nam, sâu trong mắt hiện lên một tia sáng âm u, sau đó cũng bước theo.
Phó Thần Hiên đưa Lục Nhất Manh đến cửa trường học trước, Phó Thư Nghị định xuống xe theo, nào ngờ lại bị Phó Thần Hiến ngăn cản: “Thư Nghệ, hôm nay em về nhà trước đi
Sáng mai anh đưa em đến trường.” Trong lòng Phó Thư Nghệ khổ không thể nói, cô biết ngay là chuyện này sẽ không được bỏ qua một cách dễ dàng như vậy mà
Phó Thư Nghệ đau khổ nhìn anh trai mình: “Anh, sáng mai em còn phải đến phòng giáo vụ báo danh, ở lại trường học vẫn tiện hơn.” “Cho dù ngày mai báo danh lúc mấy giờ, anh cũng3đưa em đến trường học đúng giờ
Mau ngồi xuống đi.” Phó Thần Hiên rất kiên trì
Phó Thư Nghệ biết mình không thắng được anh trai, cuối cùng đành phải nói với Lục Nhất Manh: “Nhất Manh, vậy tớ về nhà trước, tự cậu đi về nhé.”
Lục Nhất Manh đáp một tiếng được, sau đó chiếc xe nhanh chóng biến mất trước mặt cô ta.
Cố Thanh Trúc vẫn ở trong nhà của Phó Thần Hiên, Phó Thần Hiên trực tiếp dẫn Phó Thư Nghệ về nhà mình.
Cho dù không tình nguyện đến mấy, thế nhưng Phó Thư Nghệ vẫn ngoan ngoãn đi theo Phó Thần Hiên về nhà
Vừa vào trong nhà, khuôn mặt của Phó Thần Hiến hoàn toàn sa sầm, anh ngồi trên ghế sô pha,3trầm mặc không nói.
Phó Thư Nghệ nhìn về phía Cố Thanh Trúc, hy vọng Cố Thanh Trúc có thể cầu xin giúp mình
Thế nhưng bây giờ Phó Thần Hiện đang nổi nóng, ai nói cũng vô dụng
Cố Thanh Trúc biết rất rõ tính cách của anh, lúc này mà cầu xin thì chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, thế nên cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Biết hai anh em bọn họ có lời muốn nói với nhau, Cố Thanh Trúc thản nhiên nói: “Hai người cố gắng tâm sự đi, em đến phòng sách một lát.”
Phó Thư Nghệ ra sức nháy mắt với chị dâu, thế nhưng Cố Thanh Trúc coi như chưa thấy, tự đẩy xe đi mất
Trong phòng khách chỉ còn hai anh em,9Phó Thư Nghệ đứng ở đằng kia, vô cùng thấp thỏm và bất an nhìn người anh trai đang trầm mặc không nói gì
Phó Thần Hiên ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ vào cái ghế sô pha ở đối diện: “Ngồi xuống.” Phó Thư Nghệ đâu dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, khép hai chân lại, lưng để thẳng, giống như một đứa bé ngoan
“Nói cho anh biết, rốt cuộc là sao hả?” Phó Thần Hiên trầm giọng nói, giọng điệu có thể xem là bình tĩnh
Thế nhưng Phó Thư Nghệ không dám cho rằng bây giờ anh đã hết tức giận.
“Thì..
chính là như anh đã thấy.” Phó Thư Nghệ nhẹ giọng trả lời, giọng nói nhỏ như muỗi kêu
Phó Thần Hiến nhướng mày: “Nói lớn một chút.”
Phó Thư Nghệ cắn răng, sau đó nhắm mắt lại: “Em đang hẹn hò với anh Tuấn Nam
Bây giờ anh ấy là bạn trai em, mọi chuyện chính là như vậy.”
Vẻ mặt của Phó Thần Hiên lạnh như băng: “Phó Thư Nghệ, em xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai phải không
Anh đã nói gì với em hả?” Phó Thư Nghệ đương nhiên vẫn chưa quên: “Em đâu có quên
Thế nhưng em thích anh Tuấn Nam, anh Tuấn Nam cũng thích em
Hai người bọn em ở bên nhau thì sao chứ? Em biết anh cảm thấy quan hệ giữa các thành viên trong gia đình anh ấy quá phức tạp, không thích hợp với em
Thế nhưng cái em thích là con người của anh ấy, chứ không phải là gia đình của anh ấy.”
Phó Thần Hiên nhíu mày, rốt cuộc cũng là vì mối cảnh trưởng thành của cô em gái này quá đơn giản
Xưa nay giữa gia đình và tình yêu hoàn toàn không phải là hai chuyện độc lập
“Em định cùng với Tuấn Nam yêu đương cả đời? Không kết hôn với cậu ta?” Phó Thần Hiên hỏi có, yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau về bản chất Khuôn mặt Phó Thư Nghệ ửng đỏ mà cười: “Anh, bây giờ em mới hai mươi mốt tuổi, nói chuyện kết hôn hay không kết hôn gì chứ.” Đối với cô mà nói, kết hôn là một chuyện rất xa xôi, cô ở bên Bạch Tuấn Nam cũng chưa nghĩ xa đến vậy.
“Thư Nghệ, thái độ của anh vẫn vậy
Nếu em chỉ muốn yêu Bạch Tuấn Nam, vậy anh không có ý kiến gì
Thế nhưng nếu em muốn lấy cậu ta, anh nhất định sẽ không đồng ý chuyện này
Anh tin rằng ba mẹ cũng có thái độ như anh.” Phó Thần Hiên dám cam đoan, ba anh tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Phó Thư Nghệ gả vào một gia đình như vậy
Chỉ tính mẹ của Bạch Tuấn Nam thôi đã không phải là người mà Phó Thư Nghệ có thể đối phó được rồi.
Người phụ nữ kia quản lý nhà họ Bạch cả một đời, tính cách cực kỳ mạnh mẽ
Tuy rằng dựa vào việc Phó Thư Nghệ là con gái của nhà họ Phó, bà ta sẽ không làm khó cổ quá, thế nhưng vẫn có thể làm khó có trong một số chuyện nhỏ, hoặc là lên mặt mẹ chồng
Dựa theo tính cách của Thư Nghệ, tám chín phần mười cô sẽ không nhịn nhục
So với việc sau này cô sẽ sống không hạnh phúc, không bằng ngăn cản ngay từ đầu
Con gái của nhà họ Phó bọn họ không việc gì phải chịu sự ức hiếp của người ta
“Anh, anh nghĩ quá nhiều rồi
Bây giờ em và anh Tuấn Nam chỉ là quan hệ yêu đương đơn thuần mà thôi, em còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn nữa là.” Cô còn trẻ như vậy mà
Phó Thần Hiên yên lặng nhìn vào đôi mắt của em gái mình, biết cô không nói dối
Thế nhưng có một số chuyện, cho dù anh có nói thì cô cũng không rõ, chỉ có thể tạm thời không đề cập đến
Cô không hiểu không có nghĩa là người kia cũng không hiểu.
“Chuyện này cứ như vậy đi, hôm nay anh còn muốn nói với em một chuyện khác.”
Đôi mắt của Phó Thư Nghệ lóe sáng, cô trực tiếp bỏ qua câu nói sau của anh trai mình: “Anh, anh thật sự không tức giận nữa sao?”
Phó Thần Hiên tức giận: “Nếu anh suốt ngày tức giận với em, có khi anh đã bị em làm tức chết luôn rồi.” Thật là, anh càng cấm đoán thì cô lại càng muốn làm, không có ngày nào là bớt lo được cả
Vẫn là lúc còn bé tốt hơn, đáng yêu mềm mại, lại còn lại nghe lời, vừa nhìn liên khiến cho người ta yêu thương.
Phó Thư Nghệ nở nụ cười, cô cũng không sợ anh trai của mình mà đi sáp lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay của Phó Thần Hiên, làm nũng: “Em biết anh thương em nhất mà.”
Phó Thần Hiến hừ lạnh: “Đừng tưởng là nói mấy câu nịnh nọt thì anh sẽ tha thứ cho em, chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Phó Thư Nghệ méo miệng: “Anh, vậy anh muốn thể nào đây, anh cũng không thể bắt em chia tay với anh Tuấn Nam đúng không?”
Phó Thần Hiên thật sự muốn lắm, nhưng cô nàng này có chịu không? Nếu anh thật sự nói như vậy, em gái anh nhất định sẽ làm phản
Phó Thần Hiến hiểu rõ tính tình của em gái mình, thế nên anh sẽ không phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy
Anh tức giận liếc cô một cái: “Anh nhắc nhở em, em yêu đương thì yêu đương, có một số chuyện tuyệt đối không được làm
Em là con gái, phải biết tự bảo vệ mình.” Mới đầu, Phó Thư Nghệ không hiểu ý của anh, cô chớp mắt, một hồi lâu sau mới hiểu ra, trên khuôn mặt lập tức đỏ bừng như bị thiêu cháy: “Anh, anh đang nói linh tinh cái gì vậy?” Bây giờ cô và Bạch Tuấn Nam cùng lắm cũng chỉ nắm tay nhau thôi.
“Anh đang nhắc em, em nhớ kỹ là được
Đừng có để cho người ta vừa mới nói chút lời ngon tiếng ngọt liền đi theo người ta, đàn ông đều có thói xấu, có được rồi thì không quý trọng nữa.” Phó Thần Hiên có vẻ rất nghiêm túc.
Đừng thấy bây giờ Phó Thần Hiên ăn nói vô cùng nghiêm túc như vậy, thật ra anh cũng chẳng được tự nhiên cho lắm
Nói những chuyện này với em gái mình, anh cảm thấy rất kỳ quặc, thế nhưng lại lo lắng đến lúc đó thì em gái mình sẽ làm chuyện ngu ngốc
Bất kỳ chuyện gì có thể khiến em gái mình bị thương, Phó Thần Hiên đều cố gắng hết sức để ngăn chặn nó từ trong trứng nước.
“Anh, anh cũng là đàn ông mà.” Phó Thư Nghệ nhỏ giọng nói một câu
Phó Thần Hiên trừng mắt, Phó Thư Nghệ vội vã nói: “Em nhớ kỹ rồi, em bảo đảm sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.” Cô đảm bảo anh trai mình chỉ đang buồn lo vô cớ thôi.
“Anh, nếu không có chuyện gì thì em về nhà trước nha.” Phó Thư Nghệ thấy anh trai mình dạy bảo xong thì muốn trốn.
“Đợi chút, anh còn có chuyện hỏi em
Em và cái cô bạn Lục gì..
Lục gì đó.”
“Lục Nhất Manh.”
“Đúng, chính là Lục Nhất Manh
Quan hệ giữa hai đứa sao hả?”
Phó Thư Nghệ nghi hoặc, sao anh trai của cô lại quan tâm đến chuyện cô quen bạn chư: “Cũng không tệ lắm, bọn em là bạn cùng phòng, cũng hợp với nhau nên chơi với nhau cũng khá thân
Sao vậy anh?” “Em có hiểu rõ người này không?” Phó Thư Nghệ nhíu mày, cô đang định nói “là một cô gái khá tốt”, thế nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt của cô lóe lên, nói khác đi: “Cũng bình thường, dù sao cũng chỉ chơi chung với nhau khá nhiều lần, vẫn chưa thể nói là kiểu bạn bè có thể bị lộ tâm sự.”
Phó Thần Hiên hiểu rõ, gật đầu một cái
Anh nói một câu với khác: “Thư Nghệ, không thể có lòng hại người, thế nhưng phải có lòng đề phòng người khác.” Phó Thư Nghệ gật đầu một cái: “Anh, em hiểu rồi.” Nói chuyện xong xuôi, Phó Thư Nghệ cũng không ở lại đây lâu
Cô từ chối việc Phó Thần Hiên muốn đưa mình về trường, tự mình gọi xe rời khỏi đây.