Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 843: Đừng cưỡng cầu (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tĩnh mỉm cười: “Gần đây công việc bận quá nên không ăn cơm đúng giờ.” “Cho dù công việc có quan trọng đến mấy cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, nhất là con gái, tuổi còn trẻ, đừng hủy hoại sức khỏe của mình.” “Ừm, tớ biết rồi.” Lâm Tĩnh đáp lời.

Món ăn vừa lên bàn, Phó Thần Hiên cũng không hỏi hôm nay Lâm Tĩnh đến tìm mình là vì chuyện gì

Đợi đến lúc ăn gần xong, Lâm Tĩnh mới mang vẻ mặt do dự mà nhìn Phó Thần Hiên.

Phó Thần Hiên đặt đũa xuống: “Tĩnh Tĩnh, cậu có chuyện gì thì cứ nói đi.” Lâm Tĩnh mang vẻ do dự, thật sự cố không biết phải nói thế nào nữa.

“Tĩnh Tĩnh, có phải cậu có chuyện gì cần tớ giúp không?” Phó Thần Hiển suy đoán.

Lâm Tĩnh gật3đầu, khẽ cắn răng một cái, cô ấy khàn giọng nói: “Tớ muốn nhờ cậu giúp một chuyện.” “Cậu nói đi, nếu tớ có thể giúp đỡ, chắc chắn tớ sẽ giúp cậu.” Lâm Tĩnh bình tĩnh nhìn khuôn mặt trước mắt

Kể từ khi có biết anh có bạn gái, cô cố gắng không gặp mặt Phó Thần Hiện nữa

Đó là vì cô muốn làm cho mình sớm quên mất tình cảm mà mình dành cho anh

Trước khi tìm Phó Thần Hiên, cô do dự gần một tuần, sau đó mới gọi cuộc điện thoại đó.

“Thần Hiên, mấy ngày nữa ba tớ sẽ đến thủ đô.” “Đó là chuyện tốt mà, lúc nào chú đến đây, tớ sẽ làm chủ nhà, mời chú ăn cơm.” “Trước đó tớ đã nói dối với ba mình, bảo hai chúng ta đang hẹn hò

Bây giờ ba tớ1muốn đến thăm cậu, tớ muốn nhờ cậu giúp tớ diễn một vở kịch, để ba tớ có thể yên tâm.” Cuối cùng Lâm Tĩnh cũng nói ra mục đích của ngày hôm nay.

Nụ cười trên mặt Phó Thần Hiên dần tắt

Anh yên lặng nhìn Lâm Tĩnh đang cúi đầu, không dám nhìn mình

Lâm Tình cảm nhận được ánh mắt đang đặt trên người mình của Phó Thần Hiên, lông mi run rẩy: “Thần Hiên, tớ biết tới không nên nói dối như vậy

Thế nhưng khi đó mẹ hy vọng tớ có thể về nhà làm việc, còn tớ lại muốn ở lại thủ đô

Hai mẹ con tớ cãi nhau rất ầm ĩ, trong lúc kích động, tớ đã nói là chúng ta đang hẹn hò

Lúc này ba mẹ mới đồng ý cho tớ tiếp tục ở lại thủ đô

Thần Hiên, thật xin lỗi.”

“Tĩnh3Tĩnh, cậu phải biết rằng, một khi nói ra một lời nói dối thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che lấp

Lần này tớ giúp cậu gạt ba cậu, vậy lần sau thì sao, cậu cũng không thể giấu ba cậu cả đời được.”

“Yên tâm đi, không lâu đâu

Lần này ứng phó ba tớ xong, qua một thời gian ngắn thì tớ sẽ nói với ba rằng chúng ta đã chia tay, bởi vì tớ đã thích người khác, tuyệt đối sẽ không làm phiền cậu nữa.” Lâm Tĩnh vội vàng nói

Nếu không phải mẹ ép căng quá, hơn nữa cô cũng không còn cách nào khác thì cô tuyệt đối sẽ không nói như vậy.

Phó Thần Hiên mang vẻ mặt thâm trầm, Lâm Tĩnh thấp thỏm ngồi ở đó, bàn tay thì xoắn vạt áo của mình

Cô cúi đầu, vẫn3không dám nhìn vào đôi mắt của Phó Thần Hiên

Một lúc lâu sau, Phó Thần Hiên mới chậm rãi nói: “Tĩnh Tĩnh, thật xin lỗi, chuyện này tớ không giúp được cậu

Có điều, tớ có thể giúp cậu giải thích với chú, tớ tin rằng chỉ cần ăn ngay nói thật thì chú ấy sẽ hiểu cho cậu.”

Ánh sáng trong đáy mắt Lâm Tĩnh lập tức ảm đạm, nước mắt đọng lại ngay đó

Cô nghe vậy thì lắc đầu: “Không cần đâu, đây vốn là một yêu cầu quá đáng của tớ, là tớ đã làm phiền cậu

Xin lỗi.” Cô đứng dậy định đi

Phó Thần Hiên kéo tay cô: “Tĩnh Tĩnh, cậu chờ một chút.” Lâm Tĩnh cúi đầu, Phó Thần Hiến mím môi: “Cậu đi theo tớ.” Nói xong, anh kéo Lâm Tĩnh rời khỏi nhà hàng

Phó Thần Hiên kéo Lâm Tĩnh lên9xe: “Tĩnh Tĩnh, có phải trong nhà cậu đã xảy ra chuyện gì không?” Phó Thần Hiên đã sớm muốn hỏi chuyện này, anh không hỏi là vì sợ đâm vào chỗ đau của cô

Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, từ lúc gặp lại Lâm Tĩnh, cảm giác trên người có hoàn toàn khác với lúc còn bé

Anh biết em trai cô đã qua đời, vậy còn những điều khác thì sao?

“Không.” Lâm Tĩnh phủ nhận.

“Tĩnh Tĩnh, cậu là bạn của tớ

Cậu gặp khó khăn, nếu có thể giúp thì tớ chắc chắn sẽ giúp cậu.”

Lâm Tĩnh lắc đầu, vấn đề trong nhà cô không phải là chuyện mà Phó Thần Hiên có thể giúp được: “Thần Hiến, cậu xem như tớ chưa từng nói chuyện hôm nay đi

Chiều nay tớ còn phải làm việc, tớ đi trước nhé.” Lâm Tĩnh nói xong, lập tức đẩy cửa xe ra

Phó Thần Hiên không đuổi theo, anh yên lặng nhìn bóng lưng của cô, nhíu mày thật chặt.

Trong phòng làm việc, Lâm Tĩnh ngồi tại chỗ, vẻ mặt thì ngơ ngác, cả khuôn mặt đều là vẻ u sầu

Phó Thần Hiến không đồng ý giúp đỡ, mà ngày kia ba cô sẽ đến

Lời nói dối lúc trước cuối cùng cũng đến lúc bị vạch trần, Lâm Tĩnh không biết phải đối diện với ánh mắt thất vọng của ba mình như thế nào nữa

Bởi vì em trai đã mất nên mẹ căm hận cô, sự ấm áp duy nhất ở trong nhà cũng chỉ là ba

Lâm Tĩnh rất quan tâm đến cảm nhận của ba mình, cũng không muốn khiến ba phải thất vọng

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nói dối với ba, lời nói dối duy nhất chính là về Phó Thần Hiến.

Bây giờ cô nên làm gì? Nhớ đến những câu nói hồi Tết của mẹ mình, trong lòng Lâm Tĩnh dâng lên sự bị thương

“Lâm Tĩnh, uống ly nước.” Lục Phong đặt một ly nước ấm trước mặt cô, kéo tâm hồn đang thất thần của Lâm Tĩnh trở về.

Lâm Tĩnh nhìn thấy anh, hơi ngẩn người: “Cảm ơn.” “Lâm Tĩnh, cô sao vậy, lúc nãy tôi gọi cô mấy lần mà cô vẫn không trả lời gì cả?” Sâu trong mắt của Lục Phong hiện lên sự lo lắng

Lâm Tĩnh lắc đầu: “Chắc là do tối qua ngủ không được ngon lắm” Lục Phong nhìn quầng thâm dưới mắt cô, không hề hoài nghi: “Hôm nay cô làm xong việc chưa, nếu chưa xong thì để tôi giúp cho.” Dựa vào trạng thái lúc này của cô, rất dễ dàng phạm sai lầm trong công việc, lỡ như bị mắng thì không tốt

Khóe miệng của Lâm Tĩnh giật nhẹ, cô muốn cười nhưng thật sự không thể cười nổi: “Không cần đâu, tôi có thể tự làm được.” Nói xong, cô cúi đầu, bắt đầu làm việc

Lục Phong nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh mấy lần, thấy cô không định đoái hoài đến mình thì thở dài, quay lại vị trí của bản thân rồi bắt đầu làm việc.

Sau khi tan ca, Lâm Tĩnh thu dọn đồ đạc của mình một cách chậm rãi

Ra khỏi công ty, cô nhìn đường phố người đến xe đi, ánh mắt có vẻ mờ mịt.

“Cẩn thận.” Cánh tay bị người ta kéo một cái, Lâm Tĩnh bị kéo về sau mấy bước, trực tiếp rơi vào một vòm ngực

Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đen bay vụt qua trước mắt mình.

“Rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì vậy, ngay cả đi đường cũng không tập trung

Cô có biết như vậy là nguy hiểm lắm không.” Lục Phong lớn tiếng với Lâm Tĩnh, vẻ mặt vô cùng lo sợ

Lúc nãy nếu không phải anh phản ứng nhanh, Lâm Tĩnh đã bị đâm trúng rồi.

Lâm Tĩnh ngơ ngác: “Xin lỗi.”

Lục Phong thở dài: “Lâm Tĩnh, rốt cuộc cô bị sao vậy?” Trưa hôm nay ra ngoài một chuyến, trở về liền mất hồn mất vía

Hỏi cô thì cô không chịu nói gì, một Lâm Tĩnh như vậy khiến Lục Phong cảm thấy rất bất lực.

“Không có gì, lúc nãy anh không sao chứ?” Lục Phong không trả lời mà hỏi lại: “Lâm Tĩnh, nếu cô có chuyện gì thì cứ nói ra, tôi có thể giúp cô

Cho dù chúng ta không thể làm người yêu thì cũng có thể làm bạn mà

Tôi tự nhận mình không phải là kẻ hẹp hòi, sẽ không vì cô từ chối lời tỏ tình của tôi mà đem lòng oán hận cô đâu.”

“Lục Phong, cảm ơn anh

Có điều, tôi thật sự không có chuyện gì đâu

Lúc nãy do tôi suy nghĩ quá tập trung thôi.”

“Bỏ đi, cô không muốn nói thì tôi cũng chẳng miễn cưỡng

Lát nữa cô lên xe tôi đi, tôi đưa cô về nhà

Lần này cô không được từ chối tôi nữa

Giờ này cho dù là xe buýt hay tàu điện ngầm đều đầy người, gọi xe cũng không dễ

Hôm nay đúng lúc tôi cũng muốn đến phía bắc thành phố để làm chút chuyện, tiện đường nên mới chở cô, không phải cố tình.”

“Được, cảm ơn anh.” Lâm Tĩnh không từ chối mà lịch sự nói cảm ơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.