Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 850: Giết người? (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt cô ta thay đổi

Cũng không biết tình hình trong phòng bao bây giờ thể nào, không biết Lý Chí Thâm đã thành công chưa.

Cô ta muốn rời khỏi đây, nhưng vừa nghĩ nếu Lý Chí Thâm thành công thì bộ dạng của Phó Như Nghệ bây giờ nhất định rất thê thảm thì dừng bước chân lại, nhịn không được mà bước vào phòng bao.

Trong phòng bao, Lý Chí Thâm đang nằm dưới mặt đất, tay che nửa người dưới của mình mà tru lên

Trên tay hắn ta toàn là máu, sắc mặt trắng bệch, mà sắc mặt của Phó Như Nghệ đang lẳng lặng đứng đó cũng không khá hơn hắn ta bao nhiêu

Cô há hốc mồm nhìn tay mình, dường như không thể tin được mình thật sự đã đâm miếng thủy tinh vào thân3thể người khác.

Bạch Tuấn Nam nhìn thoáng qua người trên đất, lại nhìn trạng thái của Phó Như Nghệ thì làm sao không biết chuyện gì đang xảy ra

Anh quay người bước về phía cửa phòng bao

Tuyệt đối không thể để người khác thấy cảnh này

Lục Nhất Manh đi theo vào, đương nhiên cũng thấy rõ tình cảnh trong phòng bao hoàn toàn khác trong dự liệu

Không ngờ Phó Như Nghệ đã như vậy mà Lý Chí Thâm còn bị chỉnh đến thê thảm thế này.

“Giết...” người

Lục Nhất Manh đang định hô lên nhưng lại bị Bạch Tuấn Nam nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, từ còn lại cứ như bị tắc trong cổ họng.

Phó Như Nghệ nhìn thấy Bạch Tuấn Nam tới thì thân thể bỗng nhiên thả lỏng, lập tức ngã ngồi trên ghế sô pha

Bạch Tuấn1Nam giật mình, vội vàng đỡ lấy cô, “Thư Nghệ, em vẫn ổn chứ?”

Phó Như Nghệ lắc đầu, nhìn Lục Nhất Manh

Bây giờ cô đã bị dọa đến hơi tỉnh táo một chút, “Anh Tuấn Nam, em làm người ta bị thương rồi.” Phó Như Nghệ nói với giọng bối rối.

Bạch Tuấn Nam an ủi cô, “Không phải do em làm

Ngoan, nhắm mắt lại.”

Giờ phút này đầu óc của Phó Như Nghệ rất hỗn loạn, vốn không hiểu được ý của anh, chỉ nghe lời mà nhắm mắt lại.

Chỉ thấy Bạch Tuấn Nam cởi cà vạt ra quấn lên vết thương trên lòng bàn tay Phó Như Nghệ rồi mới đứng lên, bước về phía Lục Nhất Manh

Đầu óc Lục Nhất Manh trống rỗng, thấy anh đi tới thì không nén được sự sợ hãi trong lòng, “Anh muốn3làm gì?”

Bạch Tuấn Nam không nói một lời

Chuyện hôm nay chỉ cần nghĩ một chút cũng biết có sự tham dự của người trước mặt

Anh nắm chặt cổ tay Lục Nhất Manh, kéo cô ta qua

Lục Nhất Manh bị anh kéo đến lảo đảo cả người, ngã dưới đất, bàn tay vừa khéo đặt trên vết máu.

Cô ta giật mình, bối rối giơ tay lên muốn chùi vết máu kia thì Bạch Tuấn Nam đã đặt miếng thủy tinh gây án kia vào lòng bàn tay cổ tay, dùng sức nắm một cái, góc cạnh sắc bén lập tức đâm rách lòng bàn tay cô ta

“Anh làm gì đó? Thả tôi ra.” Lục Nhất Manh hét lên.

Bạch Tuấn Nam vẫn ngại chưa đủ, lại buộc cô ta cầm cả miếng thủy tinh, sau khi đã chắc chắn vân tay3của cô ta đã hoàn toàn dính trên miếng thủy tinh thì mới bỏ qua.

Lục Nhất Manh giãy giụa thật mạnh nhưng sức lực của cô ta sao có thể bì kịp Bạch Tuấn Nam.

Cô ta dùng ống tay áo lau miếng thủy tinh, lau lấy lau để hòng xóa sạch dấu vân tay trên đó nhưng Bạch Tuấn Nam sao có thể để cô ta làm thế, anh thẳng tay bóp cổ tay cô ta.

Lúc Lý Chí Thâm còn đang kêu rên thì Bạch Tuấn Nam đã lạnh lẽo nhìn hắn ta

Anh cầm cái ly còn lại trên bàn, đập cho vỡ nát, sau đó cầm lấy tay Lục Nhất Manh bắt lấy miếng thủy tinh sắc nhất, nhắm ngay vào Lý Chí Thẩm mà đâm mấy cái, ra tay tàn nhẫn không chút do dự

Trong miệng Lý9Chí Thâm đã bị nhét áo vào, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng bị ngăn trong cổ họng

Hắn ta nhìn người đàn ông trước mắt bằng ánh mắt hoảng sợ, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa là vì hoảng sợ, cũng vì đau

Hắn ta liều mạng lắc đầu, chỉ sợ người đàn ông trước mắt này sẽ đâm hắn ta mấy nhát nữa.

Bạch Tuấn Nam vỗ vỗ mặt hắn ta, ánh mắt như sứ giả đến từ địa ngục

Anh nhìn thoáng qua Lục Nhất Manh đã bất tỉnh ngã dưới mặt đất, “Biết khi cảnh sát tra hỏi thì phải nói thế nào chưa?” Tuy IQ của Lý Chí Thâm không cao nhưng khi nhìn vào ánh mắt đang nhìn mình thì khó có khi thông minh được một lần, ra sức gật đầu.

Bạch Tuấn Nam lấy áo nhét trong miệng hắn ta ra, “Nói tôi nghe thử xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Lý Chí Thâm cắn răng nhịn đau, “Lục Nhất Manh..

cô ả chết tiệt này..

muốn gài bẫy tôi..

Tôi không làm theo..

nên cả hai xảy ra tranh chấp..

Tôi..

tôi bị đâm nên bị thương.” Bạch Tuấn Nam rất hài lòng, “Còn vết máu của Thư Nghệ dưới đất là sao đây?” Phó Như Nghệ bị thương đổ máu là sự thật, nếu cảnh sát đến tra thì chắc chắn rất khó giải thích.

“Cô ấy giúp tôi, muốn ngăn cản Lục Nhất Manh hành hung, cuối cùng không cẩn thận làm mình bị thương.” Lý Chí Thâm cắn răng nói

Người đàn ông trước mắt rõ là muốn phủi sạch mọi quan hệ của Phó Như Nghệ với chuyện này

Hắn ta đã hoàn toàn đắc tội nhà họ Phó, chuyện có thể làm bây giờ chính là phối hợp

Dù gì hắn ta cũng chưa muốn chết

Hắn không nghi ngờ chút nào rằng nếu mình không phối hợp thì chắc chắn người đàn ông trước mắt này sẽ không chút do dự mà giết chết mình

Bạch Tuấn Nam hài lòng, “Khi gặp cảnh sát cũng phải nói như thế, biết không?”

Lý Chí Thâm liên tục gật đầu

Hắn chưa từng có giây phút nào hy vọng người ta sẽ báo cảnh sát đến vậy

Nếu cảnh sát không đến thì dù hắn không chết vì đau cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều

Bạch Tuấn Nam đứng dậy, chậm rãi lấy điện thoại ra gọi

Đầu tiên anh gọi 120, sau đó mới gọi 110 báo cảnh sát

Mặc dù Lý Chí Thâm là tên cặn bã nhưng hắn ta không thể chết bây giờ

Cho dù hắn ta muốn chết thì sau khi trả cái giá thật dắt mới được chết.

Lý Chí Thâm nghe thấy anh đã gọi 120 thì rốt cuộc không nhịn được cơn đau đớn trên người, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh

Bạch Tuấn Nam cũng không nhìn hắn ta cái nào, đi thẳng đến bên cạnh Phó Như Nghệ.

Phó Như Nghệ vẫn còn nhắm mắt, cảm nhận được anh đang đến gần thì lại mở mắt ra, “Anh Tuấn Nam.”

Trong nháy mắt Bạch Tuấn Nam đã trở lại dáng vẻ dịu dàng, “Ừ, anh đây, đừng sợ.” Anh ôm lấy Phó Như Nghệ, “Bây giờ chúng ta về nhà.” Phó Như Nghệ níu lấy áo trước ngực anh, cả người dựa vào anh

Cô chẳng còn mấy tỉnh táo nữa, “Bọn họ...” “Sẽ có người đến xử lý bọn họ.” Bạch Tuấn Nam nói, ánh mắt hơi đanh lại, sắc mặt lạnh lẽo

Anh đã thấy vết thương trên đùi Phó Như Nghệ

Vì hôm nay cô mặc quần áo tối màu nên lúc vừa vào anh không chú ý đến.

Anh nhìn thoáng qua hai người đang nằm dưới đất, sắc mặt lạnh lẽo

Chuyện này vẫn chưa xong đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.