*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quả Quả nhìn về phía Vu Hiểu Huyên, Vu Hiểu Huyên đáp lại có hai chữ - điện thoại
Quả Quả nhất thời hiểu ra, mở lời trước: “Ba, thật xin lỗi vì đã khiến ba lo lắng, tối qua con đi xem phim với anh Bùi Hạo, điện thoại di động để chế độ im lặng, cho nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.” Mặc dù biết tám chín phần chỉ là cái cớ, nhưng trong lòng Hàn Dịch cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, khẽ hừ một tiếng nói: “Ba thèm lo lắng cho con chắc, đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay thì cứ bay, ba cũng không quản làm gì? Quả Quả: “.” Còn nói không tức giận, cái giọng điệu này! Suy nghĩ một lát, Quả Quả đi tới3ngồi bên cạnh Hàn Dịch, đưa tay kéo kéo tay áo ông: “Ba, con thật sự biết sai rồi, sau này con đảm bảo sẽ nghe điện thoại của ba trước tiên.” Bất kể có thể làm được hay không, trước tiên phải dỗ cho ba vui cái đã.
Hàn Dịch nguôi giận, cuối cùng cũng không nhìn chằm chằm vào cuốn sách nữa, nhìn thoáng con gái, có điều vừa nhìn, mặt lại trầm xuống: “Tối qua con ở cùng Bùi Hạo cả đêm?” Vu Hiểu Huyên vừa nghe tới câu này liền trợn mắt, biết rõ rồi còn cố hỏi làm gì? Quả Quả chớp mắt mấy cái: “Con vô ý ngủ thiếp đi, ở nhà anh Bùi Hạo cả đêm.” Cô cố gắng tỏ ra vô tội, ba, ba nhìn đôi mắt chân thành1của con đi, con không nói dối mà
Hàn Dịch hừ lạnh: “Con nói xem ba có tin không?” Quả Quả tỏ vẻ chân thành vô tội: “Ba, con không nói dối.”
Tầm mắt Hàn Dịch dừng trên cổ cô: “Lần sau thay cáo áo cao cổ rồi hẵng nói những lời này.” Vừa dứt lời, Quả Quả nghĩ đến điều gì đó, nhất thời đỏ bừng mặt, cứ níu lấy vạt áo Hàn Dịch, không biết phải làm sao.
Vu Hiểu Huyên đá chồng một cái tên khốn này, nói linh tinh gi vậy, Hàn Dịch nhìn qua con gái, bất giác kịp phản ứng, liền trở nên lúng túng.
Vu Hiểu Huyên đứng lên: “Quả Quả, đi lên nhà với mẹ, mẹ có lời muốn nói với con.”
Quả Quả dạ một tiếng, đi theo phía sau mẹ mình:6“Mẹ, mẹ muốn nói với con chuyện gì?”.
“Không có gì, lên nghỉ ngơi đi
Phía ba con không cần để ý, ông ấy chỉ nghĩ tới mấy tháng nữa con sẽ lấy chồng, tâm trạng không vui, lại không đành lòng, qua một thời gian sẽ ổn thôi.” Vu Hiểu Huyên vỗ nhẹ với con gái rồi xoay người xuống tầng, tầng dưới vẫn còn một người cần an ủi.
Quả Quả nhìn bóng lưng mẹ mình, khẽ mỉm cười.
***
Ngày hai mươi tháng Ba, Cố Thanh Trúc và Phó Thần Hiên cử hành lễ đính hôn, nghi thức đính hôn của hai người rất bình dị, ngoài một số ít người thân và bạn bè cũng không ai hay biết
Cố Thanh Trúc nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay, lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nụ4cười trên môi trở nên dịu dàng.
Phó Thần Hiên chú ý tới tầm mắt cô, khe khẽ cúi đầu: “Sao vậy?” Cố Thanh Trúc mỉm cười: “Không có gì, chiều nay chúng ta ra ngoài hẹn hò đi.” Ngày nghỉ của cô sắp hết rồi, đợi tới khi trở về quân đội cũng không còn nhiều cơ hội có thể gặp Phó Thần Hiến nữa
Dĩ nhiên Phó Thần Hiên không đời nào từ chối, hai người thay quần áo rồi ra ngoài, Phó Thần Hiến không biết lấy từ đâu ra một chiếc xe máy: “Lên xe.” Cố Thanh Trúc huýt sáo một tiếng: “Đi đâu đây?”
Phó Thần Hiên cười híp mắt: “Đừng hỏi, đưa em đi trải nghiệm một lần.”
Cố Thanh Trúc ngồi phía sau Phó Thần Hiên, ôm eo anh: “Đi thôi.”
Phó Thần Hiến3không đi tới mấy khu náo nhiệt mà tới một vùng ngoại thành, ngoại thành ít người qua lại, xe cộ cũng không nhiều, đi xe máy, gió lùa bên tai, thổi bay mái tóc dài của Cố Thanh Trúc
Cô ôm eo Phó Thần Hiến, khóe môi cong cong, cuộc sống như hôm nay là điều cô không thể ngờ
Bốn năm trước khi nằm vùng, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý không thể trở về
Bốn năm nay, cô trải qua vô số lần vào sinh ra tử, đi tới quỷ môn quan hết lần này tới lần khác
Cô biết Phó Thần Hiên bỏ học, ra nước ngoài du học rồi về nước, mỗi một động thái của Phó Thần Hiến cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng lại giả vờ như không biết, cũng không dám gặp mặt anh
Cô đã từng ảo tưởng, mặc dù cô có thể sống sót trở về, có lẽ Phó Thần Hiển cũng đã có người yêu mới, cô và anh sẽ vĩnh viễn để lỡ mất nhau
Cố Thanh Trúc và Phó Thần Hiên đi dạo bên ngoài một vòng, đến khi đi xe máy đã rồi, lúc này mới chầm chậm trở về nhà, đến tối hai người không ngủ được, bèn tới Mị Sắc
“Em nhớ lần ấy nhìn thấy anh chính là ở đây.” Cố Thanh Trúc nói.
Phó Thần Hiên nhíu mày: “Lúc nào?”
Cố Thanh Trúc nói ra một mốc thời gian, Phó Thần Hiên lập tức nghĩ tới, đúng là buổi tối mình bị Giản Đan tiếp cận, nói ra thì lúc ấy dường như anh đã thấy một bóng lưng rất giống Cố Thanh Trúc, còn đuổi theo, chỉ tiếc không nhìn thấy người nên cho rằng mình đã nhìn lầm.
“Vậy nên người hôm đó chính là em?”
Cố Thanh Trúc gật đầu: “Vâng, là em, nhưng em không dám để anh phát hiện.”
“Tại sao không tới gặp anh?” Phó Thần Hiên hỏi, giọng điệu đầy u oán.
Cố Thanh Trúc mỉm cười đáp: “Lo anh sẽ bị liên lụy, khi đó nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc
Hơn nữa đã sắp tới thời điểm quan trọng nhất, lúc đó em không thể để xảy ra rủi ro gì.” Đó là thành quả mà biết bao con người đã hy sinh thời gian và sức lực thậm chí cả tính mạng vào đó, sắp kết thúc công việc rồi, dĩ nhiên cô không thể để mọi thứ bị hủy trong tay minh, quan trọng hơn là cô không muốn mang đến nguy hiểm cho Phó Thần Hiên.
“Thanh Trúc, sau này bất kể em muốn làm gì cũng không được giấu anh, càng không được giấu anh lén đi làm bất kỳ chuyện nguy hiểm gì, trải qua một lần như vậy là quá đủ rồi.” Phó Thần Hiên trịnh trọng nói, nếu còn thêm một lần nữa, anh thật sự không thể nào chấp nhận được.
Cố Thanh Trúc gật đầu, thân phận của cô đã bại lộ giữa chừng, dù sau này còn phải làm chuyện như vậy nữa thì cũng không tới lượt cô
Bọn họ ở trên tầng, ghé vào lan can nhìn ngắm quầy rượu náo nhiệt ở dưới tầng
Bỗng nhiên Cố Thanh Trúc híp mắt lại, mặt biến sắc, Phó Thần Hiên nhận thấy sự khác thường của cô, nhìn sang theo ánh mắt cô nhưng không nhìn thấy gì cả, anh chưa kịp lên tiếng, Cố Thanh Trúc đã xoay người bỏ đi, Phó Thần Hiên lập tức đi theo.