*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Tuấn Nam mỉm cười, ôm cô: “Anh xin lỗi, dạo này bận quá, không ở bên em được, không giận anh chứ?”
Phó Thư Nghệ bĩu môi: “Hừ, ai nói em không giận, em giận lắm đấy, cơ mà vì anh bận công việc nên em mới không so đo với anh.” Phó Thư Nghệ vừa nói vừa lui ra khỏi ngực Bạch Tuấn Nam, cẩn thận quan sát: “Anh gây rồi.” Trong giọng nói nghe rõ nỗi xót xa.
Gần đây Bạch Tuấn Nam thật sự đã sút cân rõ rệt, sắc mặt cũng không tốt lắm
Hết cách rồi, hiện giờ công ty đang trong giai đoạn khởi sắc, anh không thể không liều mạng.
“Qua giai đoạn này là ổn thôi.” Dự án hợp tác cùng Tập đoàn quân Lan đã đi vào quỹ đạo, phần còn lại chỉ cần giao cho người phụ trách theo dõi là3được, anh có thể rảnh rang hơn đôi chút
“Hôm nay dẫn anh đi món ngon.” Phó Thư Nghệ kéo tay Bạch Tuấn Nam, tự ngồi vào ghế lái
Bạch Tuấn Nam không hỏi Phó Thư Nghị định dẫn anh đi đâu mà cười nhìn cô
Cô quay đầu nhìn anh, cười nói: “Anh Tuấn Nam, nếu anh mệt thì chợp mắt tí đi, đến nơi em sẽ gọi anh.”
Bạch Tuấn Nam ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại, vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Đến nơi, nhìn Bạch Tuấn Nam ngủ say, đặc biệt là hai bọng mắt thâm quầng của anh, lòng Phó Thư Nghệ xót xa vô cùng
Cô từng nghe trợ lý của Tuấn Nam nói nửa năm nay, hầu như ngày nào anh cũng tăng ca, cho dù buổi tối đi ăn cùng cô thì sau khi đưa cô về,1anh cũng sẽ quay lại công ty làm việc, cho nên về sau Phó Thư Nghệ đã lấy cớ bận rộn bài vở để từ chối lời mời đi ăn tối của Bạch Tuấn Nam, hoặc cô sẽ mang cơm đến công ty anh để ăn cùng anh, ăn xong thì tự bắt xe về.
Cô lấy điện thoại ra, chụp ảnh Bạch Tuấn Nam.
***
Bốn ngày nữa là hôn lễ của Phó Thần Hiên và Cổ Thanh Trúc
Cố Thanh Trúc đã từ quân khu về, đang ở tại căn hộ trong trung tâm thành phố của Phó Thần Hiên, đây sẽ là nơi có xuất giá trong ngày cưới
Còn về phòng cưới, năm ngoái Phó Thần Hiên đã mua một căn hộ cách quân khu không xa, đã sửa sang xong từ lâu.
“Chị Thanh Trúc, chị có hồi hộp không?” Phó Thư Nghệ và Quả Quả đang giúp Cổ6Thanh Trúc trang trí nhà, phải dán chữ hỷ và hình dán, nơi đây được coi như nhà mẹ đẻ của Cố Thanh Trúc, không trang trí coi sao được
Cổ Thanh Trúc cầm quả bóng bay, nghiên cứu làm sao để thổi mà không tốn nhiều sức, nghe Phó Thư Nghệ nói, cô ngẩng đầu nhìn cô: “Hồi hộp cái gì?”
Cô và Phó Thần Hiên đã đăng ký kết hôn rồi, lễ cưới chỉ là hình thức thôi, cô chẳng thấy có gì để hồi hộp cả.
“Ai cũng nói cô dâu sắp cưới sẽ hồi hộp lắm, thậm chí còn có người mắc chứng trầm cảm trước khi cưới nữa, sao chị lại không hồi hộp cơ chứ.”
Cố Thanh Trúc buồn cười: “Chị và anh em đã là vợ chồng hợp pháp rồi, có hồi hộp thì cũng không đợi đến bây giờ.” Phó Thư Nghệ tò mò4nhìn cô: “Vậy ngày đi đăng ký kết hôn, chị có hồi hộp không?” Cố Thanh Trúc và Phó Thần Hiên đăng ký kết hôn vào ngày thất tịch, đến bây giờ đã là một tháng rồi.
Cố Thanh Trúc hơi nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không, chị chỉ thấy hạnh phúc thôi.” Tạo một mái ấm cùng người mình yêu sao lại hồi hộp chứ, cô cảm thấy hôm đó là ngày cô cười nhiều nhất trong đời.
Nghe vậy, mắt Phó Thư Nghệ hiện lên vẻ hâm mộ: “Chị Thanh Trúc, em ngưỡng mộ tình yêu của chị và anh em quá.” Cố Thanh Trúc cười: “Anh Tuấn Nam của em không tốt với em à?”
Phó Thư Nghệ lắc đầu: “Không phải, anh Tuấn Nam tốt với em lắm, nhưng thấy chị và anh em như thế này, em rất vui, cũng rất hâm3mộ, hy vọng em và anh Tuấn Nam cũng có thể giống như anh chị.” Cố Thanh Trúc cười tươi: “Tất nhiên, chắc chắn em còn hạnh phúc hơn cả anh chị.” Quả Quả nghe hai người nói chuyện thì xen vào: “Thư Nghệ, chắc chắn sau này cậu sẽ rất hạnh phúc, Bạch Tuấn Nam là người đàn ông tốt.”
Mắt Phó Thư Nghệ lấp lánh như ánh sao, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà đáy mắt thoáng hiện lên nỗi tiếc nuối nhưng nhanh chóng biến mất: “Thật ra bây giờ em cũng cảm thấy rất hạnh phúc, người bên cạnh em ai cũng tìm được hạnh phúc, chờ anh em cưới xong là tới lượt chị Quả Quả và anh Bùi Hạo
Thời gian trôi nhanh quá, em có cảm giác như mới hôm qua vẫn còn bé mà hôm nay các anh chị đã lấy vợ gả chồng cả rồi.”
Quả Quả cười: “Em nói cứ như bà cụ bảy, tám chục tuổi ấy.” Phó Thư Nghệ bất mãn: “Chị Quả Quả, em có già đâu.” “Được rồi, đừng nhiều chuyện nữa, lo làm đi.” Quả Quả nhét bóng bay vào lòng Phó Thư Nghệ, ba người tiếp tục trang trí nhà cửa
Nhà họ Phó cũng rất bận rộn, ngoài việc dọn dẹp nhà cửa ra còn phải sắp xếp cho các khách mời, có vài người đến từ xa, phải ở lại đây mấy đêm nên việc sắp xếp cho họ được giao cho Phó Thư Thần và Thẩm Khanh.
Hôn lễ của Phó Thần Hiên rất hoành tráng, không hề thua kém hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hành Dật năm xưa, tuy tổ chức theo kiểu phương Tây nhưng mời rất nhiều khách
Bạch Tuấn Nam làm phù rể nên mấy ngày nay cũng bận tới bạn lui, bởi vì có không ít người từ nước ngoài về nên cần có người ra sân bay đón khách, tuy chỉ là tài xế nhưng cũng rất mệt.
Thẩm Thanh Lan xác nhận lại kế hoạch hôn lễ với bên tổ chức, vì trước hôn lễ một ngày Phó Hành Dật mới về được nên những việc vốn dĩ của hai người đều do một mình Thẩm Thanh Lan xử lý
Cũng may thời gian làm việc của Thẩm Thanh Lan tương đối tự do, hơn nữa còn có Sở Vân Dung giúp đỡ nên việc chuẩn bị cho hôn lễ cũng đâu vào đấy
“Anh Tuấn Nam, ngày mốt là hôn lễ rồi, ngày mai anh ở nhà nghỉ ngơi đi, như vậy thì ngày mốt anh mới có sức làm phù rể được.” Phó Thư Nghệ tiễn Bạch Tuấn Nam ra cổng, dặn dò
Bạch Tuấn Nam ừ, giờ tay sờ mặt cô: “Em cũng vậy, nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau này chúng ta kết hôn, anh sẽ không thể em mệt đâu.” Anh cũng tham gia chuẩn bị hôn lễ nên mới biết tổ chức lễ cưới là việc mệt mỏi cỡ nào.
Phó Thư Nghệ cười xấu hổ: “Nói bậy bạ gì đó, kết hôn cái gì chứ, mau về nghỉ ngơi đi.”
Bạch Tuấn Nam nhích lại gần, hơi cúi đầu, càng lúc càng gần cô, cố ý hạ thấp giọng: “Em không kết hôn với anh thì kết hôn với ai, hửm?” Chữ cuối còn khẽ nâng giọng mang theo vài phần mê hoặc.
Phó Thư Nghệ lùi về sau một bước, tay chống lên ngực anh, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng ho khan ở gần đó, hóa ra Phá Thư Thần đang đứng cách đó không xa nhìn họ.
Bạch Tuấn Nam tiếc nuối đứng thẳng người, cười với Phó Thư Thần rồi xoay người rời khỏi nhà họ Phó.