Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 91: Tôi thắng rồi, tiền đặt cược đâu?



Có điều, anh ta lập tức không cười nổi nữa. Thẩm Thanh Lan xoay tay lái, đầu xe vốn đang lao thẳng về phía vòng bảo hộ chợt xoay lại, xe rê đuôi tạo thành một đường drift đẹp đẽ. Tiếp đó, mọi người ở đây đã nhìn thấy một màn biểu diễn liên hoàn với kỹ thuật thần kỳ.

Cố Dương và Cố Khải vẫn luôn chú ý Thẩm Thanh Lan liền biến sắc.

“Chị dâu muốn làm gì?” Cố Dương hét chói tai.

Mắt Cố Khải rất tối, trái tim căng cứng, thậm chí anh ta còn nghe tiếng huyết áp của mình tăng vọt.

“Trời ạ.” Cố Dương há to miệng, nhìn đường drift đẹp đẽ của Thẩm Thanh Lan, quả thật không dám tin vào mắt mình nữa. Nhưng vẫn chưa hết, Thẩm Thanh Lan liên tục drift ba lần, vượt qua khúc cua liên tiếp, từ đầu đến cuối vẫn không hề giảm tốc độ xe.

Miệng Cố Dương bây giờ đã có thể nhét cả một rổ trứng gà. Anh ta kéo mạnh tay Cố Khải, “Cố Khải, anh nói cho em biết, có phải em đang nằm mơ không?”

Cố Khải hoàn toàn không cảm giác được đau đớn trên cánh tay. Anh ta cũng đang khiếp sợ vì Thẩm Thanh Lan.

“Chẳng phải em nói chị dâu chưa từng đua xe sao?” Cố Khải nặng nề hỏi. Thế này mà gọi là chưa từng đua xe thì bọn họ là cái gì?

“Chị dâu… chị dâu nói như thế mà.” Cố Dương lắp bắp. Đến giờ phút này, sao anh ta còn không rõ mình bị Thẩm Thanh Lan lừa.

Nếu sớm biết kỹ thuật lái xe của cô tốt như vậy, thì bọn họ còn lo lắng cái cọng lông ấy, ngồi đợi lấy tiền là được rồi.

Trong lòng Cố Dương hơi hối hận, 50 triệu hơi ít rồi, nếu sớm biết như thế này thì lúc đó nên cược 100 triệu.

“Vậy phải xem em có thể bỏ ra 100 triệu không.” Cố Khải lạnh lùng trả lời, thì ra Cố Dương đã vô tình nói lời trong lòng ra.

Bình luận viên vẫn còn tường thuật trận đua rất sôi nổi, nhưng lúc này sự chú ý đã chuyển sang chiếc xe “hắc mã”* của Thẩm Thanh Lan.

* Hắc mã: Xuất phát từ tiếng lóng trong đua ngựa, chỉ con ngựa lúc đầu không được chú ý đến, nhưng cuối cùng lại bất ngờ giành chiến thắng.

Trên đường đua, Thẩm Thanh Lan đã vượt qua Lâm Hạo vào vòng đua thứ năm. Gã kịp bừng tỉnh từ cơn kinh ngạc ban đầu, sắc mặt liền trở nên khó coi, đạp chân ga đuổi theo.

Có điều, lúc này Thẩm Thanh Lan không quan tâm đến Lâm Hạo nữa. Cô nhìn về phía chiếc xe màu đỏ dẫn đầu trên đường đua, từ từ đạp mạnh chân ga đến mức cao nhất. Tốc độ xe không ngừng tăng vọt, vượt qua một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...

Dần dần, ngoại trừ hai chiếc xe dẫn đầu, các xe còn lại đều bị cô vượt lên, hai chiếc xe trước mặt vẫn đang giằng co, chợt thấy một chiếc xe “hắc mã” đang lao lên. Cảm giác nguy cơ kéo tới, người đàn ông chạy chiếc xe màu đen đang theo sát xe màu đỏ hung ác bẻ nhẹ tay láy, thân xe rẽ sang hướng bên cạnh, kéo dài khoảng cách với xe màu đỏ, cũng thành công chặn đường Thẩm Thanh Lan. Cô muốn vượt lên thì trừ phi là bay qua hai chiếc xe đó.

Số trên đồng hồ xe Thẩm Thanh Lan vẫn đang tăng vọt, trên khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện vẻ hưng phấn hiếm có, dường như máu toàn thân đang sôi trào hết lên.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan hơi hoảng hốt, dường như cảm giác máu nóng sôi trào cách cô rất xa xôi, đến nỗi cô còn cho rằng đây là một giấc mộng.

Vuốt vô lăng quen thuộc, đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên vẻ điên cuồng. Tốc độ xe lần lại tăng vọt, khoảng cách giữa chiếc xe màu xanh da trời và chiếc xe màu đen lập tức gần hơn. Thấy chúng sắp đâm sầm vào nhau, trên khán đài vang liên những tiếng thét xé ruột xé gan. Rất nhiều người thậm chí còn nhắm hai mắt lại. Bọn họ đã có thể tưởng tượng tiếp theo sẽ là một màn đẫm máu.

Nhưng tiếp đó không phải là tiếng thét hoảng sợ, mà là tiếng hoan hô dời núi lấp biển. Thì ra vào khoảnh khắc xe Thẩm Thanh Lan sắp đâm phải chiếc xe màu đen thì thân xe chợt nghiêng sang, liền lướt qua khe hẹp giữa chiếc xe màu đỏ và chiếc xe màu đen, ổn định rơi xuống đất.

Xe tăng tốc, chạy thẳng về đích. Tiếng hoan hô như thủy triều vây lấy Thẩm Thanh Lan.

Cô bước xuống khỏi xe. Cố Dương và Cố Khải chạy ra nghênh đón.

“Chị dâu, chị thật ngầu quá, không ngờ kỹ thuật lái xe của chị tốt như vậy.” Khuôn mặt Cố Dương hưng phấn, chỉ là giọng nói lại đầy u oán.

“Anh chỉ hỏi tôi đã từng tham gia đua xe chưa.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, rõ ràng mới vừa trải qua một trận đua kịch liệt, nhưng vẻ mặt cô không có chút dao động nào, ngay cả sắc mặt cũng chẳng khác gì trước lúc trận đua bắt đầu.

“Cô chơi tôi!” Lâm Hạo âm trầm đi tới. Nếu đến lúc này mà gã còn không biết mình bị Thẩm Thanh Lan chơi thì gã không phải là Lâm Hạo rồi.

Nhớ lại bốn vòng đầu Thẩm Thanh Lan cố ý tỏ ra yếu thế, Lâm Hạo nghiến răng ken két. Từng tuổi này rồi mà từ trước tới nay đều là gã chơi người khác, làm gì có chuyện bị người ta chơi lại bao giờ, vậy mà hôm nay lại thua một cô gái.

“Do mày tài nghệ không bằng người, bây giờ còn dám đến hỏi tội. Lâm Hạo, mặt mũi của mày vứt đi đâu rồi?” Cố Dương lên tiếng.

Mặc dù Cố Khải không nói, nhưng lại đứng ở bên cạnh Thẩm Thanh Lan, tư thế bảo vệ, lạnh lùng nhìn Lâm Hạo.

“Có chơi có chịu, anh thua.” Thẩm Thanh Lan nhìn Lâm Hạo, bình tĩnh nói.

Đáy mắt Lâm Hạo chợt ánh lên vẻ ác độc, lôi một tờ chi phiếu ra từ trong ví, ném sang, “50 triệu, không thiếu một xu.” Sau đó, gã liền định bước đi.

“Chờ đã.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng.

“Còn có chuyện gì?” Lâm Hạo mất kiên nhẫn.

“Có phải anh quên chuyện gì không?” Thẩm Thanh Lan nhắc nhở gã.

Mặt Lâm Hạo biến sắc, tất nhiên gã không quên chuyện đánh cuợc, cũng nhớ rõ mình đã nói cái gì. Gã cho rằng chỉ cần mình không nhắc tới thì chuyện này coi như bỏ qua, dù sao gã cũng đã trả 50 triệu rồi.

“Đúng vậy, Lâm Hạo, có chơi có chịu. Chẳng biết vừa rồi ai nói không có chuyện mình không dám chơi. Sao thế, bây giờ thua thì muốn quỵt?” Cố Dương trông có vẻ hả hê.

Lâm Hạo dữ tợn trừng Cố Dương, “Cố Dương, mày đừng quá đáng.”

Cố Dương giễu cợt, “Tao quá đáng? Lâm Hạo, tao hỏi mày, nếu hôm nay người thua là chúng tao thì mày sẽ để yên như vậy?”

Đương nhiên là không, Lâm Hạo vô thức nghĩ. Nếu gã thắng thì phải nồng nhiệt “thương yêu” người đẹp một phen.

Có điều, gã như thế thì được, còn người khác dám làm như vậy với gã thì Lâm Hạo chỉ muốn chém chết đối phương ấy chứ.

Cố Dương vừa nhìn đã biết Lâm Hạo đang suy nghĩ gì, lạnh giọng nói, “Lâm thiếu gia, có cần tao nhắc nhở mày đã nói gì không?”

Ánh mắt vô tình cố ý đảo qua đầu gối Lâm Hạo.

Sắc mặt Lâm Hạo càng ngày càng đen. Gã không để ý Cố Dương mà nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Lan, “Người đẹp, chừa lại một con đường, sau này còn dễ nói chuyện.”

Ánh mắt gã đầy uy hiếp

Thẩm Thanh Lan không đổi ý, “Tôi là người có thù báo thù, có oán báo oán, không thích lấy ơn báo oán.”

Câu nói này khiến sắc mặt Lâm Hạo còn đen hơn đít nồi.

“Cô không sợ nhà họ Lâm trả thù sao?” Lâm Hạo uy hiếp trắng trợn.

Cố Dương và Cố Khải nghe vậy thì bật cười. Nếu là người khác nghe câu uy hiếp như thế này thì sẽ rút lui, nhưng đây là Thẩm Thanh Lan. Chưa nói đến nhà họ Phó và nhà họ Thẩm, chỉ cần một Thẩm Quân Dục đã đủ cho nhà họ Lâm một vố rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.