Tiếng chuông reo lên, chúng đệ tử đặt bút xuống, đệ tử ngồi bàn đầu đứng dậy thu bài.
Thược Dược ngồi phía trước a Đào lập tức xoay người nhìn xuống. Thấy bài thi của nàng có chữ, mặc dù không viết hết trang giấy nhưng cũng coi như không phải nộp giấy trắng, thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn nàng, đề thi hơi khó, nàng làm hết những câu dễ, đến câu khó thì viết đại đáp án, ngẫm lại có thể vớt được ít điểm. Vả lại Vô Vi tiên quân dễ tính, thấy nàng viết nhiều chữ chắc cũng châm chước điểm cố gắng chứ nhỉ.
Xưa nay Thược Dược luôn cố gắng học hành, bây giờ càng khổ công học tập hơn, bài thi nào cũng làm vô cùng tỉ mẩn. Đây là môn cơ sở để tiên quân đánh giá, nếu thường ngày biểu hiện tốt, thì cũng để lại ấn tượng tốt trong lòng tiên quân. Dù sao tiên quân đều thích đệ tử giỏi dang mà.
A Đào là trợ giảng của Đình Hòa, thu bài thi xong đương nhiên nàng sẽ ôm bài thi giùm hắn. Nàng theo Đình Hòa đi ra ngoài, đang đi thì Đình Hòa nói: "Đưa bài thi cho ta."
A Đào đưa xấp bài thi cho hắn.
Đình Hòa giơ tay nhận, tùy ý lật qua mấy bài thi, đến bài cuối cùng hắn liếc qua mấy lần, sau đó khẽ nhíu mày.
Ban nãy hắn đưa đáp án cho nàng là đã làm trái nguyên tắc suốt mấy ngàn năm của hắn, lại không ngờ cô Đào này đến chép đáp án cũng không biết. Vì thời gian không đủ, nàng chỉ chép được nửa bài, chữ viết mặc dù xiêu vẹo nhưng lại viết chính xác toàn bộ đáp án...
Có ai chép bài như vậy chứ? Không biết phải giả bộ chép sai mấy chữ à?
Hắn giơ tay vuốt ve bài thi, sửa mấy chữ thành sai, sau đó điềm nhiên xếp bài thi lại.
Ngửi thấy bên cạnh có hương Đào thoang thoảng, Đình Hòa mở miệng định nói, lại nghĩ tối nay thể nào nàng cũng qua chỗ hắn, chiếc lắc chân kia để tối đưa cho nàng cũng được. Bèn nói: "Ta mang ít điểm tâm trên thiên giới về, chờ lát nàng đi chia cho các đệ tử."
Là trợ giảng thì phải làm những việc vặt này. A Đào gật đầu đáp lại, đi theo hắn lấy điểm tâm.
Đi vào, Đình Hòa đưa bài thi cho Vô Vi tiên quân. Vô Vi tiên quân lúc nào cũng cung kính lễ nghĩa, vội vàng đứng dậy nói: "Làm phiền thượng tiên."
Đình Hòa nói không cần khách khí, lại gọi a Đào qua, đưa hai giỏ điểm tâm cho nàng. Cuối cùng lấy trong người ra một bình hồ lô ngọc, nói: "Đây là của nàng. Ta bỏ bên trong." Phu tử quan tâm trợ giảng hơn một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng để những đệ tử khác biết được cũng khó tránh bị ghen tị.
A Đào ôm hai giỏ điểm tâm đi qua, Thược Dược vội đến giúp. Mở nắp ra thấy bên trong là những chiếc bánh ngọt tinh xảo, Thược Dược tròn mắt, hớn hở nói: "Đây là điểm tâm của Thiên giới đó! Đẹp quá đi thôi."
Đồ ăn ở Di sơn xưa nay chỉ coi trọng số lượng cùng tốc độ, làm gì có điểm tâm tinh xảo thế này chứ? Mọi người vừa nghe lập tức xúm lại, xếp hàng nhận bánh, xong lại cẩn thận nâng niu, không nỡ ăn. Thược Dược cầm điểm tâm, cẩn thận nâng trong tay, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi a Đào: "Tối nay mọi người tổ chức tiệc, a Đào nàng đi không?"
A Đào xưa nay không tham gia mấy hoạt động này.
Liền lắc đầu một cái nói: "Nàng đi đi."
Thược Dược đúng là muốn đi, bởi Lan Hoa sư huynh mà nàng ngưỡng mộ cũng tham dự, chỉ là đi một mình nàng hơi ngượng. Nhưng nàng chỉ có một mình a Đào là bạn... Nghĩ một chút, Thược Dược liền đến gần, nhỏ giọng nói: "À... Ờ.. a Đào nàng có thể đi cùng ta không?" Sau đó giơ một ngón tay, nháy mắt mấy cái: "Chỉ một lần này thôi có được không?"
Vốn cũng không ôm ấp hi vọng gì, nhưng mấy ngày nay a Đào có vẻ dễ tính, nàng liền thử năn nỉ. Thấy đôi mắt đẹp của a Đào nhìn nàng một cái, cuối cùng lại gật đầu đồng ý.
•
Buổi chiều Vô Vi tiên quân chấm bài thi. Đây là bài thi đầu tiên của các tiểu yêu ở Di sơn, thường ngày thấy bọn họ có vẻ học hành chăm chỉ, đến khi thi liền lộ ra hết. Tư chất như vầy làm sao sánh được với đệ nhất học phủ Cửu tiêu các trên thiên giới chứ. Chấm xong bài thi cuối cùng, Vô Vi tiên quân liền nói với Đình Hòa thượng tiên: "Thường ngày thấy a Đào không chăm chú nghe giảng, vậy mà làm bài thi cũng tốt, có điều viết bài hơi chậm."
Mà bài thi mới giải được một nửa kia phần lớn đều đúng. So với những đệ tử viết lung tung thì tốt hơn nhiều.
Thực ra Vô Vi tiên quân không thích đệ tử như a Đào, cảm thấy nàng ngang ngạnh, nhưng giờ a Đào kia đã là trợ giảng của thượng tiên, dĩ nhiên phải cho thượng tiên mấy phần mặt mũi.
Đình Hòa đang phê bài tập, nghe vậy sắc mặt như thường: "Nàng ấy đúng là có thiên phú, nhưng không chuyên tâm."
Điểm ấy Vô Vi tiên quân cũng đồng ý, hắn cũng thấy a Đào có thiên phú trong các tiết thực hành. Không giống như các môn lý thuyết, đến tiết thực hành nàng chỉ cần nhìn một lần đã tinh thông. Vô Vi tiên quân cười đáp: "Đúng vậy, nếu thượng tiên chỉ dạy thêm, thì tiểu yêu này có thể thành tài đấy."
Đây cũng chỉ là lời khen khách sáo, dù sao cô Đào này chỉ là yêu tinh ở Di sơn, cả đời cũng chỉ có thể ở chỗ này, có học nhiều phép thuật hơn nữa cũng chẳng có chỗ thi triển. Mà thượng tiên bây giờ nhiệt tình chỉ dạy, nhưng thân phận hắn cao quý, chờ thời gian kết thúc, còn có liên hệ gì với Di sơn nữa đây?
Tan học, Đình Hòa trở về nhà gỗ nhỏ, chuẩn bị cơm nước xong xuôi vẫn chưa thấy a Đào đến.
Đứng trong sân một lúc, thấy sắc trời dần tối, Đình Hòa liền đi ra cửa. Lúc đi ngang qua cầu gỗ chợt thấy hai đệ tử đi về phía này, chính là Hi Quỳ và Hải Đường.
Hi Quỳ thấy thượng tiên thì vô cùng vui vẻ, lúc trước nàng ta không được làm trợ giảng của thượng tiên, nhưng cuối cùng cũng được làm trợ giảng cho Đan Đề tiên quân, hơn nữa Đan Đề tiên quân ưu ái nàng ta, điều này khiến nàng ta dễ chịu hơn chút. Hành lễ với thượng tiên xong, Hi Quỳ liền nói: "Đã muộn rồi mà thượng tiên còn đi ra ngoài sao? Hay là để quên thứ gì ở lớp học, có muốn đệ tử đi lấy thay ngài không?"
Đình Hòa ngọc thụ anh tư, áo trắng phiêu phiêu, ngay cả đế giày cũng không dính một hạt bụi nhỏ. Hắn nói không cần, đang định đi thì Hi Quỳ bỗng gọi lại, bảo là có việc muốn nói.
Đình Hòa nghiêng đầu nhìn, thấy Hi Quỳ nhíu mày nói: "Đáng ra cũng không nên nói với thượng tiên, nhưng a Đào kia bây giờ lại là trợ giảng của người, thượng tiên coi trong nàng ta như vậy, vẫn nên để thượng tiên biết thì hơn..."
Đình Hòa không nói gì. Hi Quỳ hơi lúng túng, tiếp tục nói: "Những lời hôm trước đệ tử nói với thượng tiên là thật, cô Đào này hành vi phóng đãng, giống như hai ngày trước đi theo nam yêu bên ngoài tới nửa đêm, hôm nay còn dự tiệc ở bên bờ hồ Lâm Khê, chắc lại ngủ bên ngoài cho coi..."
Sợ thượng tiên không tin, Hi Quỳ thúc cùi chỏ vào Hải Đường bên cạnh: "Đúng không?"
Hải Đường lúc này mới phản ứng lại, hùa theo Hi Quỳ: "Vâng, đúng đúng ạ, tận mắt đệ tử nhìn thấy nàng ta trang điểm lộng lẫy, đi cùng Thược Dược qua đó."
A Đào kia làm việc thế nào còn phải chờ xem xét, nhưng hành vi lét lút đâm thọc như vầy làm hắn thấy khó chịu. Hắn xưa nay rộng lượng, cũng không chấp nhặt với nữ đệ tử, nhưng nữ yêu Hi Quỳ này cứ ba lần bốn lượt... Đình Hòa thấy không thoải mái, không biết bởi vì nàng ta cứ soi mói a Đào, hay vì hành vi của cô Đào kia nữa.
Thần sắc ôn hòa nhưng giọng nói lạnh lùng: "Chuyện riêng tư của người khác không ai có quyền hỏi, phu tử như ta cũng vậy. Sau này đừng đi nói lung tung khắp nơi như thế, nữ tử có giáo dưỡng không ai làm vậy."
Hi Quỳ mặt trắng bệch, cắn môi muốn nói rõ ràng là a Đào sai, nàng nói một chút thì có làm sao?
Nhưng nàng ta còn chưa kịp mở miệng thì thượng tiên nháy mắt liền biến mất.
•
Bờ hồ Lâm Khê là nơi giải trí thường ngày của yêu quái ở Di sơn, đến đêm náo nhiệt vô cùng. A Đào cùng Thược Dược đi đến, vừa bước vào liền thấy một nam tử mặc trường bào nhã nhặn thanh tú, Thược Dược thẹn thùng bước lên chào một tiếng: "Lan Hoa sư huynh."
Lan chính là quân tử trong các loài hoa, khí chất của Lan Hoa đương nhiên khác biệt với các nam yêu ở Di sơn, nếu không ngửi thấy yêu khí, thì nhìn qua đúng là có mấy phần khí chất tiên quân trên thiên giới. Thược Dược cảm thấy khí chất của Lan Hoa tương tự với thượng tiên, mặc dù không sánh bằng, nhưng ở Di sơn này đã thuộc hàng xuất sắc.
Lan Hoa thấy a Đào cùng Thược Dược bèn lễ độ mời hai nàng vào, nhìn thấy đám nam nữ yêu đang ngồi bên trong, lại phát hiện Bưởi tinh cũng ở đó.
Bưởi tinh phong lưu thành tính, da mặt lại dày, chính là khách quen ở đây. Lúc này hắn đang giơ chén trò chuyện vui vẻ với hoa yêu đối diện, tới khi liếc thấy hai người phía sau Lan Hoa, khuôn mặt tuấn tú lập tức cứng đờ, nhếch miệng, ánh mắt dại ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Thấy vị cô nương mặc y phục màu xanh, dung nhan xinh đẹp vô ngần, không phải là a Đào mà hắn sáng nhớ chiều mong hay sao?
Thấy vậy, hắn không nói chuyện với hoa yêu kia nữa, đứng dậy đi đón a Đào.
A Đào cùng Thược Dược vào chỗ ngồi, Lan Hoa chu đáo đưa cho hai nàng rượu trái cây thơm ngọt, hắn cùng nói chuyện cùng Thược Dược, mà quả bưởi tinh kia thì xúm xít bên a Đào, nói không ngừng.
Bưởi tinh thấy a Đào thường ngày lạnh nhạt, mà hôm nay lại đến chỗ này, chắc hẳn xuân tâm nảy mầm đây.
Hắn là cao thủ tình trường, lại tuấn tú bất phàm, nếu ân cần với nàng chút thì chắc sẽ có cơ hội. Thấy trước mặt nàng để một ly rượu trái cây, Bưởi tinh liền cầm một cái chén khác để trước mặt nàng, sau đó cầm bầu rượu lên rót cho nàng một chén: "Đến đây rồi, chỉ uống rượu trái cây thì vô vị quá. Đây là rượu nguyên chất mà ta ủ suốt trăm năm, a Đào cô nương, nàng nếm thử chút đi?"
Nữ nhân mà, uống say hắn mới tiện ra tay.
Thấy nàng bất động, Bưởi tinh liền giơ chén lên, đưa tới bên miệng nàng: "A Đào cô nương, nàng..."
Tay bỗng nhiên không thể nhúc nhích, Bưởi tinh giơ chén, kinh ngạc. Tu vi của hắn không thấp, lại bị người làm phép mà không hề phát hiện,
Bưởi tinh ngẩng đầu.
Liền thấy cách chừng năm bước có một bóng người không hề phù hợp với nơi này đứng đó, ngọc thụ lâm phong, cao cao tại thượng.
"Nàng ấy không uống."
Đình Hòa lạnh nhạt nói với hắn.
Một khắc sau, cái chén trong tay Bưởi tinh "choang" một tiếng rơi xuống nền đất vỡ tan, bọt nước tung tóe.
•
Trăng sáng sao thưa, a Đào đi cạnh Đình Hòa, suốt cả đoạn đường thượng tiên im lặng, nàng cũng không nói gì, hai người nhanh chóng đi về nhà gỗ.
Trong phòng ánh nến rạng rỡ, bàn gỗ cạnh cửa sổ bày bốn món ăn một chén canh, hai bộ bát đũa, còn hiếm hoi có một món mặn. A Đào liếc qua, dừng lại một lát
Thấy hắn vẫn không nói lời nào, bèn đến bên bàn gỗ rót nước uống.
Đình Hòa nhìn theo bóng lưng yểu điệu của nàng, mặc dù bé ngoan theo hắn về, nhưng chẳng hề nói một câu. Gã Bưởi tinh kia da mặt dày cứ bám theo nàng mãi, mà nàng không phải không biết, hôm nay lại còn... Tính nàng bướng bỉnh, Đình Hòa nghĩ một lát rồi bước lên nói với nàng: "Mấy chỗ như thế sau này đừng đi nữa. Tên Bưởi tinh kia cũng không phải hạng lương thiện, tu vi của nàng mặc dù cao hơn hắn, nhưng còn chưa trải đời, không phải đối thủ của hắn đâu."
A Đào cầm chén uống nước, thoáng giương mắt nhìn hắn, nhìn hắn rõ ràng đang tức giận, lại vì tu dưỡng cao mà phải kiềm chế phát tiết, dáng vẻ đó hơi buồn cười.
Thực ra nàng không thích đùa giỡn người khác, nhưng lại thích chọc hắn, bèn nhẹ nhàng đặt chén xuống, cố ý cười cười nói: "Vậy nếu... Ta càng muốn đi thì sao?"
Cô Đào này...
Đình Hòa nhìn đôi mắt nàng cong cong, nàng cười thật đẹp, một nữ yêu như vậy, quả bưởi kia nhìn thấy sao cam lòng dời mắt đi chứ? Đình Hòa lẳng lặng nhìn nàng, nhìn rất lâu, sau đó cầm lấy hai tay nàng, ép nàng tựa vào cửa sổ: "Nếu nàng lại đi, ta liền..."
"Ngài liền làm sao?" Nàng vẫn không sợ hắn, cười khanh khách nhìn dáng vẻ hắn muốn dạy dỗ nàng nhưng không có chỗ xuống tay.