Đình Hòa là quân tử số một trên thiên giới, ngày thường cũng toàn kết giao với bằng hữu nho nhã lễ độ. Tiên quân tu dưỡng tốt như vậy, những lời thô tục thế này dĩ nhiên không học. Có điều ngày xưa hắn từng xem mấy quyển sách giải trí trong thư phòng của biểu ca Dung Lâm, nội dung trong đó làm quân tử số một ngày ấy trợn mắt há mồm, lại tò mò không thể dừng lại. Lúc ấy hắn mặt đỏ tai hồng, lại biết thêm được nhiều kiến thức, không ngờ trên đời lại có loại sách như vậy.
Nay không hiểu sao lại bị tiểu yêu này làm cho tức giận, lời nói thô tục không kìm được thốt ra.
Mà lại nói câu thô tục nhất.
Bàn tay nắm cổ tay nàng thoáng dừng một lát, Đình Hòa cúi đầu nhìn vào mắt nàng. Hắn hắng giọng, nói:"Tóm lại không được đi nữa." Quả bưởi kia lúc nào cũng như hổ rình mồi, tuyệt đối không được tiếp xúc với hắn nữa.
Sau đó thả tay xuống, thấy Đào yêu kia còn đứng đó, nhắc nàng: "Nàng ngồi chờ một lát, ta đi hâm nóng đồ ăn."
Bữa cơm im lặng, a Đào không động vào mấy món chay kia, chỉ ăn sạch sẽ món mặn, Đình Hòa thoáng nhíu mày. Đào chính là thực vật, hắn chưa từng thấy cô đào nào thích ăn thịt đến vậy.
Ăn tối xong Đình Hòa thu dọn chén đũa, còn a Đào ra cái hồ sau nhà tắm rửa.
Nàng ngủ lại đây nhưng không mang theo y phục để thay, cởi quần áo xong tùy ý ném trên đất, Đình Hòa nhìn thấy tiện tay giặt sạch, lại cầm một bộ đồ ngủ sạch sẽ của mình đặt trên tảng đá.
Y phục giặt sạch rồi phơi lên, lúc Đình Hòa vào nhà thì A Đào đã tắm xong, mặc áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, nghiêng đầu, cầm khăn lau tóc.
Mặt nàng vẫn còn vương giọt nước, cả người như phủ sương, tươi non mơn mởn.
Mà tư thế ngồi của nàng cũng cực kỳ bất nhã, xưa nay những tiên tử hắn từng gặp đều có cử chỉ tao nhã, mà cô đào này dáng ngồi tùy tiện, quần áo rộng thùng thình, lại vì tư thế ngồi của nàng mà ống quần trượt xuống tận bắp đùi, đôi chân trắng nõn như tuyết lộ ra.
Đình Hòa nhìn chốc lát mới đi qua, cầm một cái áo choàng trên giá khoát lên thắt lưng nàng, che khuất hai chân.
A Đào quay đầu nhìn hắn cười:"Ta không lạnh."
Đây không phải vấn đề là có lạnh hay không, dù thế nào cũng phải che chắn. Đình Hòa nói:"Nữ nhân không được tùy tiện như thế."
Mẫu thân hắn cực kỳ không thích nữ tử có hành vi như vậy. Lúc trước có Hồng Kiều tiên tử thích ăn mặc đẹp, làm nữ tử tam giới học theo, mẫu thân hắn cảm thấy Hồng Kiều tiên tử thích nổi trội, cử chỉ khác người, nữ tử nên dịu dàng nhu thuận một chút.
Hắn sinh ra trên thiên giới, nhận sự giáo dục tốt nhất, ý nghĩ của thượng tiên làm sao đám tiểu yêu lớn lên ở Di sơn này hiểu được. A Đào cầm khăn tiếp tục lau tóc, nói: "Ta chỉ tùy tiện trước mặt thượng tiên thôi."
Hình như thế thật.
Đình Hòa nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng, trắng mịn như ngọc, môi đỏ mọng nước. Nếu nàng thật sự là người phóng đãng thì không thể nào chỉ quấn quýt lấy mình, bằng nhan sắc của nàng thì đám nam yêu ở Di sơn đã sớm đổ xô tới. Còn lời nói của Hi Quỳ, mặc dù nàng ta nhiều lần nói xấu a Đào, nhưng mấy ngày nay hắn ở chung với nàng cũng chưa bao giờ thấy nàng dây dưa với nam tử khác, chỉ có quả bưởi kia... Nàng là yêu, so sánh với tiên tử trên thiên giới thật không thích hợp, những lời nói với nàng trước đây cũng chỉ là mấy chuyện thường tình.
Có điều sau này...
Sau này không cho phép nữa.
Tóc khô rồi, A Đào mới nằm xuống giường, nói với hắn: "Không còn sớm nữa, thượng tiên nghỉ ngơi đi?"
Sơn Trưởng rất tôn trọng ba vị tiên quân, nhưng Di sơn tài nguyên có hạn, căn nhà gỗ này rất đơn sơ, cái giường ở đây cũng chỉ nằm vừa một người, nếu hai người cùng ngủ thì hơi chật. Đình Hòa rũ mắt, đứng dậy nói: "Ta còn phải soạn bài, nàng ngủ trước đi."
A Đào cũng không giữ hắn, hắn muốn đi soạn bài thì cứ đi đi, nàng ngủ trước.
Đình Hòa thấy nàng nói ngủ liền ngủ, khuôn mặt yêu kiều mang theo nét trẻ con, bỗng nhiên thấy thú vị, khóe môi cong lên, đứng dậy đi soạn bài.
Tới khuya, A Đào đang say ngủ bỗng cảm giác có người nhẹ nhàng nắm cổ chân nàng. Tu vi nàng cao hơn các tiểu yêu ở Di sơn, mặc dù hắn là thượng tiên, nhưng khi đụng vào nàng, cho dù cẩn thận thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn phát hiện ngay. Không mở mắt, tiếp tục ngủ.
Thượng tiên trên thiên giới đương nhiên tao nhã vô song, nhưng không phải đều thanh tâm quả dục. Điểm này nàng đã thể nghiệm qua, ấn tượng khắc sâu.
Lúc nàng cho hắn không cần, lại thừa dịp nàng ngủ lén lút muốn...
Chờ một lát, bàn tay nắm cổ chân nàng lại không lướt lên trên, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, sau đó cổ chân lành lạnh. A Đào hé mắt nhìn qua, thấy cổ chân của mình có thêm một cái lắc. Không có chút pháp thuật gì hết, chỉ là một cái lắc chân tinh xảo bình thường.
Đúng là hợp với nàng.
Đeo xong, Đình Hòa thả chân nàng xuống, lại duỗi tay cầm chăn đắp lên người nàng. Lúc dém góc chăn, Đình Hòa cúi đầu nhìn thoáng qua mặt nàng. Giơ tay vén lọn tóc rối tung, khẽ cúi người hôn lên trán nàng, sau đó nhanh chóng đứng thẳng lại.
Nến trong phòng bập bùng cháy, a Đào chậm rãi mở mắt, nhìn thấy sườn mặt tuấn lãng của thượng tiên.
...... Còn có bên tai ửng đỏ.
•
Hôm sau A Đào vừa vào lớp đã bị Thược Dược kéo sang một bên.
Thược Dược lo lắng hỏi:"Hôm qua thượng tiên có mắng nàng không?" Sau đó nhíu mày tự trách: "Biết vậy không rủ nàng đi làm gì, lỡ để thượng tiên có ấn tượng xấu về nàng thì không hay rồi."
Đây là cơ hội ngàn năm có một, Thược Dược từng nghĩ đến khi thượng tiên cùng hai vị tiên quân trở về thiên giới có thể thuận tiện mang theo một người cùng đi, nếu có thì chắc chắn sẽ đưa tiểu yêu ưu tú nhất, dù thế nào cũng không tới lượt nàng.
Với nàng thì đây là ước muốn xa vời, nhưng vẫn cần cù chăm chỉ, còn a Đào tư chất thông minh, thượng tiên cũng khen nàng ấy... mà nay a Đào còn làm trợ giảng của thượng tiên nữa.
Nếu vì việc này làm thượng tiên cảm thấy A Đào là người phóng đãng, vậy thì tội của nàng không thể tha thứ được.
Thược Dược thật thà, bộ tộc hoa yêu ai nấy đều thông minh xinh đẹp, còn nàng hơi ngốc một chút. Ngày thường hiền lành đáng yêu làm người ta quý mến, nhưng gặp chuyện lại không đủ thông minh mà suy nghĩ.
A Đào ngồi xuống, nói: "Không có, thượng tiên không phải người không biết phân rõ phải trái."
Nói cũng đúng.
Thược Dược cẩn thận ngẫm lại, thấy thượng tiên nhã nhặn tốt tính, đúng là không có khả năng vì chuyện nhỏ này mà nghi ngờ yêu phẩm của a Đào.
Thế là khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Nhưng nhớ tới vẻ mặt hôm qua của thượng tiên, ngài ấy có vẻ tức giận mà? Thược Dược thấy nghi hoặc, nhưng nhìn a Đào ung dung bình tĩnh, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.
Thượng tiên nghĩ gì, phàm yêu nho nhỏ như các nàng làm sao hiểu nổi?
Lúc Hi Quỳ bước vào liền thấy A Đào nhàn nhã ngồi bên kia, giống như thường ngày vẫn vậy, ánh mắt hơi híp lại.
Chuyện hôm qua nàng ta cũng nghe ngóng được một chút, a Đào và Bưởi tinh đang dây dưa thì bị Đình Hòa thượng tiên bắt tại chỗ. Thân là trợ giảng của thượng tiên mà lại có hành vi phóng đãng như vậy, xem ra sắp bị hủy bỏ tư cách làm trợ giảng rồi.
Tiếc là mình đã làm trợ giảng của Đan Đề Tiên quân rồi, mà Đan Đề Tiên quân cũng có vẻ coi trọng mình, cho dù a Đào không được làm trợ giảng của thượng tiên nữa thì cũng chẳng đến lượt nàng ta.
Chỉ là......
Không phải a Đào là được rồi.
Nghĩ vậy nàng ta thấy vui vẻ, cùng Hải Đường ngồi xuống.
Nữ tử luôn thích soi mói, Hi Quỳ ngày nào cũng để ý a Đào, thấy A Đào ngực to eo nhỏ, trắng trẻo mịn màng, đôi mắt cũng to, trên người lúc nào cũng thơm mùi đào, đúng là trời sinh lẳng lơ. Nhưng dáng người đẹp thì sao chứ, y phục của a Đào mặc suốt mấy năm trời, còn bị phai màu nữa. Đâu giống như mình là dòng dõi bộ tộc Hoa hướng dương, gia tộc phồn thịnh, mình còn là nữ nhi được sủng ái nhất nữa, y phục chả bao giờ thiếu. Mỗi khi nghĩ tới điểm này, Hi Quỳ mới thấy dễ chịu một chút.
Mà bây giờ... a Đào kia không biết từ khi nào đã bắt đầu đi giày, không nhắc tới đôi giày tinh xảo khéo léo kia, bây giờ lại thấy cổ chân nàng ta lại có thêm một sợi lắc chân lấp lánh, còn có hình trái đào, lá đào nữa, giống như được làm riêng cho a Đào kia vậy, lúc đi còn vang lên tiếng chuông nhỏ nữa.
Nàng ta chưa bao giờ thấy chiếc lắc chân nào đẹp như vậy.
Kiểu dáng này, Di sơn chắc chắn không có.
Với thẩm mỹ của chúng yêu ở Di sơn, thì thấy cái gì đẹp một chút là đeo trên tay, trên cổ để dễ bề khoe khoang, làm sao nghĩ đến chuyện làm ra chiếc lắc chân đẹp như vậy chứ?
Hi Quỳ hoài nghi, lại nghĩ đến lần trước có nam nhân nào đó hầm canh móng heo cho cô đào kia nữa, một nam nhân vừa chu đáo vừa có tay nghề nấu ăn cao như vậy, chắc hẳn chiếc lắc chân này cũng là của hắn tặng thôi. Không biết do hâm mộ hay là ghen tị, mà cảm giác vui sướng của Hi Quỳ nháy mắt tan biến, phụng phịu ngồi xuống vị trí của mình.
Đệ tử đến đông đủ rồi, Sơn Trưởng liền đến, sắp xếp phòng ở cho mọi người.
Sơn trưởng là người chất phác, chẳng những lo cho chúng đệ tử ngày hai bữa cơm miễn phí, mà học xá cũng cho mọi người ở miễn phí, nam yêu và nữ yêu ở riêng, một phòng hai người.
A Đào và Thược Dược được sắp chung phòng.
Để chúc mừng ngày vui này, hôm nay mọi người được nghỉ học một ngày, Sơn Trưởng cùng ba vị tiên quân dẫn chúng đệ tử lên đỉnh Lưu Vân dã ngoại.
Yêu tính là vậy, không thích bị gò bó, nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho ba vị tiên quân nên lúc nào cũng phải tỏ ra mình là một tiểu yêu ngoan ngoãn chăm chỉ học hành. Nay có thể quang minh chính đại đi ra ngoài chơi, ai cũng hào hứng.
Sơn Trưởng thấy đám tiểu yêu vui vẻ như vậy, trên mặt cũng tươi cười, thấy ba vị tiên quân đến đây, bước lại nói: "Các đệ tử ham chơi, mấy ngày nay thượng tiên cùng hai vị tiên quân vất vả quá rồi. Hôm nay trời đẹp, vừa lúc mọi người được nghỉ học một ngày, nếu ba vị Tiên quân không chê thì mời các ngài cùng đi lên đỉnh Lưu Vân dã ngoại, tiện thể nếm thử món ăn dân dã ở Di sơn."
Đan Đề Tiên quân quen sống an nhàn sung sướng, đã sớm không kiên nhẫn, thấy đám tiểu yêu tư chất kém cỏi giống như đầu gỗ, dạy thể nào cũng chẳng thông minh lên được. Vừa nghe Sơn Trưởng nói có thể nghỉ ngơi dã ngoại, liền vui vẻ nói:"Được thôi, vậy thì tốt quá."
Vô Vi Tiên quân cũng gật đầu.
Đình Hòa ngẩng đầu nhìn phía xa, thấy đám tiểu yêu hào hứng dọn đồ chuẩn bị lên đỉnh Lưu Vân, ai nấy cười nói hớn hở, đương nhiên hắn cũng không làm mọi người mất hứng, gật đầu nói: "Vậy làm phiền Sơn Trưởng"
Đỉnh Lưu Vân chính là ngọn núi cao nhất ở Di sơn, mây mù bao phủ, đỉnh núi ngập tràn hoa thơm cỏ lạ, đến tối dường như có thể chạm đến mặt trăng.
Sơn Trưởng dẫn chúng đệ tử đi bộ lên đỉnh núi cheo leo, để rèn luyện cho bọn họ nghị lực và tính nhẫn nại. Nếu là ngày thường thì đám tiểu yêu sẽ lén sử dụng pháp thuật, còn hôm nay lại có ba vị tiên quân đi cùng, thấy ba người họ thân phận tôn quý mà cũng không dùng pháp thuật, thế là chúng tiểu yêu cũng phải đầm đìa mồ hôi tự leo núi.
Một lúc sau đã đến đỉnh Lưu Vân.
Giữa trưa, ánh nắng chan hòa, bốn phía đầy hoa thơm rực rỡ.
Các đệ tử lấy dụng cụ nướng ra, nam yêu phụ trách đi chuẩn bị nguyên liệu, nữ yêu thì nhóm lửa, chuẩn bị chén bát.
Bảy, tám người chia làm một tổ, nam nữ đều có, tổng cộng chia làm bốn tổ, vừa đủ chia cho Sơn Trưởng và ba vị tiên quân phụ trách. Sơn Trưởng hỏi thượng tiên và hai vị tiên quân muốn phụ trách tổ nào, Thược Dược cầm bát lá vừa lúc đi ngang qua, nghe Sơn Trưởng hỏi vậy, hào hứng nói: "Thượng tiên phụ trách tổ chúng ta đi, a Đào cũng ở đó, nàng ấy là trợ giảng của ngài mà."
Thượng tiên chung tổ với trợ giảng của mình, đó là điều hiển nhiên thôi, hơn nữa đệ tử đã mở miệng nói như vậy, thượng tiên dễ tính đương nhiên cũng nể mặt nàng.
Sơn Trưởng nói: "Đừng nói vậy, để thượng tiên tự chọn."
Thược Dược nói không sai, nhưng Sơn Trưởng biết a Đào không phải người chu đáo, cho dù thượng tiên chung tổ với nàng, thì nàng chưa chắc đã chuẩn bị đồ ăn cho thượng tiên.
Đình Hòa mỉm cười nói với Sơn Trưởng:"Không sao, vậy chọn tổ này đi."
Thượng tiên đúng là dễ tính... Sơn Trưởng cảm khái, gật đầu, thực ra cũng chẳng có gì, nếu a Đào không chuẩn bị thì còn có Thược Dược đó thôi, nàng là người hiền lành nhất trong đám đệ tử.
Thế là nói với Thược Dược:"Nhớ nướng món đặc sản cho thượng tiên nếm thử, đừng chậm trễ thượng tiên."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thược Dược đỏ bừng, vội vã gật đầu, sau đó mời thượng tiên đi qua.
A Đào tính cách không tốt lắm nhưng cũng không quá mức khó gần, tỉ như hiện tại, nàng cũng đang vô cùng nghiêm túc nhóm lửa. Đình Hòa đi qua, thấy nàng bị lửa chiếu vào mặt, trán cùng chóp mũi đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng.
Nhìn một lát, chợt nghe Thược Dược nói:"Thượng tiên, ngài ngồi ở đây đi."
Xoay người nhìn qua, thấy Thược Dược đã chuẩn bị cho hắn một cái ghế, lau chùi sạch sẽ, mời hắn đi qua đó.
Các đệ tử đều bận rộn, sao hắn có thể ngồi không được? Liền nói với Thược Dược:"Không cần." Sau đó đi đến cạnh a Đào, cúi đầu nói với nàng: "Đưa cây gắp than cho ta, nàng đi bóc tỏi đi."
A Đào ngẩng đầu nhìn thượng tiên, gật đầu một cái, sau đó hỏi hắn: "Bóc bao nhiêu?"
Đình Hòa cầm lấy cây gắp than trong tay nàng, thản nhiên nói:"Bóc hết."
Nàng không biết hắn thích ăn tỏi như vậy. Nếu thượng tiên đã lên tiếng, trợ giảng như A Đào đương nhiên phải tuân theo, im lặng đi qua bóc tỏi.
Nghe bước chân nàng rời đi, Đình Hòa nghiêng đầu nhìn lại, thấy nàng chạy tới chiếc bàn gỗ nhỏ bên gốc cây ngoan ngoãn bóc tỏi.
Bóc hết chừng đó, hẳn chỗ đồ nướng này cũng có thể ăn được rồi.