A Đào ôm Đào Bảo đi cạnh thượng tiên, dọc đường đi thượng tiên không nói câu nào. A Đào là một nàng đào kiệm lời nên cũng chỉ lẳng lặng ôm Đào Bảo cho tới khi đến nhà.
Thượng tiên cẩn thận tỉ mỉ, trong ngoài nhà đều được thượng tiên dọn dẹp sạch sẽ.
Trong sân treo một số bộ trang phục và giày của trẻ con, trong phòng cũng có rất nhiều đồ chơi mà trẻ con thích.
Vào nhà, Đào Bảo mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trong ngực A Đào. Lúc gương mặt của mẫu thân lọt vào tầm mắt, Đào Bảo sửng sốt mấy phút rồi mới mở miệng khẽ gọi: "Mẫu thân." Giọng nói vừa vui mừng vừa thấp thỏm.
A Đào cúi đầu nhìn bé.
Nàng trông thấy một đôi mắt to ngập nước, gương mặt bụ bẫm đang trề môi trông vô cùng đáng yêu.
Lúc nàng rời đi vẫn còn là một quả trứng phượng hoàng to bằng quả trứng gà, mới qua nửa năm thế mà đã biến thành một đứa bé trai.
Đào Bảo thấy mẫu thân không nói gì, nghĩ rằng nàng không thích mình liền cúi đầu hỏi: "Con...Con có thể gọi người như vậy không?" Nếu A Đào không đồng ý cho bé gọi như vậy, dường như bé sẽ khóc to ngay.
A Đào suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Việc này, con phải hỏi phụ thân con."
Trước kia từng nói, sau khi được sinh ra, đứa trẻ sẽ trở về Cửu Nguyên sơn, chuyện này thượng tiên đã đồng ý. Đây cũng là một trong những quy củ nàng học được khi còn ở Đông Hải.
Hả? Đào Bảo mở miệng, rõ ràng có chút vui mừng, sau đó nhanh chóng nhìn sang Đình Hòa: "Phụ thân?"
Đình Hòa không nói chuyện, cũng không nói không thể.
Đào Bảo trong lòng hiểu rõ, biết được phụ thân ngầm đồng ý liền ngay lập tức ôm A Đào gọi: "Mẫu thân."
A Đào cong môi cười, tùy bé gọi nàng.
Ở nhà thượng tiên một lúc, đến khi mặt trời lặn, cách đó không xa khói bếp ở cung điện vấn vít, Đình Hòa cũng đã làm xong bữa tối.
A Đào thấy không còn sớm, dĩ nhiên là phải đi về. Đào Bảo đi theo A Đào đến tận trong sân, đôi chân ngắn đi vội vã, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt áo nàng, luyến tiếc không muốn nàng đi.
Đến khi thấy phụ thân làm xong bữa tối từ phòng bếp đi ra, Đào Bảo mới ngẩng đầu lên nói: "Phụ thân, người bảo mẫu thân ở lại dùng bữa tối được không?" Bé muốn phụ thân giúp bé giữ mẫu thân lại, nếu phụ thân mở miệng, chắc chắn mẫu thân sẽ ở lại.
A Đào nghe thấy liếc mắt nhìn thượng tiên, thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng trong lòng dĩ nhiên hiểu được liền nói với Đào Bảo: "Không cần đâu, ta đi về đây."
Rồi nhẹ nhàng buông tay bé ra, nói với bé: "Con phải nghe lời phụ thân con, nếu con nhớ ta, ta sẽ tới thăm con."
Cho tới bây giờ nàng chưa từng bị lệ thuộc vào ai cả, hơn nữa làm mẫu thân nàng cũng chưa thích ứng được, nhưng nếu đứa bé này muốn gặp nàng, muốn gần gũi với nàng thì nàng sẽ tới. Thượng tiên dạy bé rất tốt, nghĩ tới về sau bé lớn lên cũng giống phụ thân, nàng không thấy lo lắng gì hết.
Thấy mẫu thân nói như vậy, Đào Bảo liền ngoan ngoãn gật đầu, trơ mắt nhìn mẫu thân rời đi.
Lúc vào ăn tối với phụ thân, bé ngồi trên ghế, một tay cầm bát sứ, tay kia cầm đũa, giọt nước mắt to như hạt đậu từ gò má mũm mĩm rơi "tách" vào trong bát.
Bé vụng về cầm đũa gắp một miếng thịt, cho vào trong miệng nhai, càng nhai càng cảm thấy tủi thân, cuối cùng phình quai hàm nghẹn ngào nói: "Mẫu thân người, người, chắc chắn người rất thích ăn món này...Người vẫn luôn ở cùng Đào Bảo, cũng chưa ăn tối nữa, chắc chắn sẽ rất đói bụng."
Bàn tay Đình Hòa cầm đũa thoáng ngừng lại
Sau đó hắn bỏ đũa trong tay Đào Bảo xuống, ôm đứa bé đang khóc không thành tiếng lên trên đùi, cầm chiếc khăn tay lau nước mắt nước mũi cho bé. Hắn nói: "Mẫu thân con quen tự do, nàng sẽ tự chăm sóc tốt chính mình, con không cần lo lắng nàng sẽ đói bụng."
Đào Bảo ngập ngừng nói: "Nhưng... Nhưng thức ăn ở Cửu Tiêu các sao ngon bằng phụ thân làm chứ?"
Hôm nay bé nếm thử thức ăn ở nhà ăn Cửu Tiêu các, muốn biết bình thường mẫu thân sẽ ăn gì, bé thấy thức ăn ở đây không ngon chút nào.
Lại nói: "Mẫu thân ở Đông Hải tu luyện nhất định rất khổ cực, con nhìn người gầy hơn các tỷ tỷ khác rất nhiều."
...Đúng là gầy hơn trước rất nhiều.
Đào Bảo thấy phụ thân không nói gì, ngẩng đầu lên, đôi mắt to đầy nước mắt, nói nghiêm túc: "Cúc yêu ca ca kia cũng rất thích mẫu thân. Phụ thân, người nói xem, sau này mẫu thân có thể gả cho ca ca ấy hay không?"
Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng hiểu biết không ít, nghĩ tới đây bé liền buồn rầu nhíu mày, lo lắng nói: "Về sau cùng cúc yêu ca ca sinh tiểu đệ đệ, chỉ sợ mẫu thân sẽ quên Đào Bảo, sẽ không đến thăm Đào Bảo nữa."
Đứa bé nhà Đình Hòa thượng tiên vô cùng thích A Đào, chuyện này tất nhiên đã truyền ra khắp Cửu Tiêu các. Nếu không phải thân phận A Đào quá thấp thì đã có thể gả tới Cửu Nguyên sơn, ai bảo A Đào tới từ Di sơn chứ? Di sơn là nơi sống của tiểu yêu, đừng nói là gả cho thượng tiên trên Cửu Trọng Thiên, ngay cả tiên quân cấp bậc bình thường cũng sẽ chê.
Thược Dược rất vui, nói: "Đình Hòa thượng tiên cũng không phải người coi trọng dòng dõi, nếu đứa bé kia thích A Đào như vậy, có lẽ A Đào có thể gả cho thượng tiên đấy."
Nàng thấy A Đào rất xinh đẹp, đứng cạnh thượng tiên trông vô cùng xứng đôi.
Bởi vì hôm qua A Đào ném mình vào trong hồ nên Hi Quỳ vẫn luôn sầm mặt, hôm nay cũng không ngồi cùng bọn họ mà ngồi bàn bên cạnh. Chuyện hôm qua lẽ nào A Đào lại không biết? Đứa bé kia còn nhỏ nhưng rất khôn khéo. Bé không thích người khác gần gũi mà lại chỉ thân thiết với mỗi A Đào, nghe nói hôm qua A Đào còn đưa bé về nhà.
Đình Hòa thượng tiên mặc kệ như vậy, chẳng lẽ ai cũng có thể?
Nghe Thược Dược nói xong, Hi Quỳ cười, nói: "Nếu thượng tiên thật sự có ý như vậy, vì sao hôm qua không giữ cô ta lại ăn tối?"
Cho nên chắc chắn thượng tiên không có tâm tư đó với A Đào. Dù sao tiên nữ có huyết thống cao quý trên thiên giới nhiều như vậy, Cửu Nguyên sơn dù thiếu chủ nhưng sao có thể coi trọng một nàng đào hoang chứ?
Không có ư? Thượng tiên không phải người hẹp hòi như vậy chứ? Thược Dược hỏi A Đào: "Thượng tiên làm thế thật à, không giữ nàng lại ăn tối sao?"
A Đào cảm thấy chuyện này cũng không có gì, thành thật nói: "Không."
Hi Quỳ cười nói: "Dĩ nhiên là không, tối hôm qua ta ăn tối muộn, vừa hay gặp cô ta."
Nếu ăn tối trong phủ thượng tiên thì cần gì tới nhà ăn Cửu Tiêu các chứ?
Hi Quỳ nghĩ, A Đào nghe những lời nàng ta nói, trong lòng chắc sẽ có suy nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ nên mới nghĩ cách tiếp cận, lấy lòng đứa bé để thượng tiên thích nàng.
Hôm qua biết được tính cách thô bạo dã man của A Đào, hôm nay có vài lời nàng ta không thể nói quá trực tiếp, chỉ thong thả nói: "Cho dù thích thì chung quy cũng có mục đích, ta thấy đứa bé kia còn nhỏ nhưng vô cùng thông minh, nếu biết cô ta sẽ trở thành kế mẫu của mình thì chắc không thích cô ta nữa đâu. Ta nghĩ không nên rơi xuống vũng nước đục này, kế mẫu dễ làm sao? Huống chi còn là gia đình thượng tiên nữa."
Lại nói tiếp: "Bây giờ cô ta vẫn xinh đẹp, không bằng sớm đi tìm một người đàng hoàng để gả, ta thấy Ngọc Quản rất thích cô ta đấy."
Đúng là Ngọc Quản thích A Đào nhưng hắn chưa từng thổ lộ trực tiếp với nàng, giờ nghe Hi Quỳ nói như vậy liền thấy ngượng ngùng, trong lòng có chút tò mò muốn biết phản ứng của A Đào. Nhưng hắn chỉ thấy A Đào ăn cơm, tựa như chuyện Hi Quỳ nói không liên quan gì đến nàng.
Ngọc Quản buồn lòng cụp mắt.
Ăn tối xong, Hi Quỳ liền ra ngoài gặp Cừ Chúc rồi nói tất cả những bất mãn trong lòng với A Đào cho Cừ Chúc nghe.
Cừ Chúc trời sinh tính tình phóng túng nhưng vẫn luôn nhớ tới A Đào, tuy thích nàng nhưng bởi vì không được đáp lại nên vẫn luôn coi thứ không có được là tốt nhất. Nghe Hi Quỳ nói cũng không đồng ý.
Hi Quỳ thấy hắn thờ ơ liền nhớ trước kia hắn hái rất nhiều đào để bày tỏ với A Đào, trong lòng liền thấy chua xót. Giờ nàng vất vả lắm mới bắt được rùa vàng, ở trước mặt hắn cũng không dám tức giận, chỉ cố nhịn xuống.
Buổi chiều Hi Quỳ nghe Đan Tề tiên quân nói sẽ đến điện Đào Lý sắp xếp hồ sơ tư liệu của các đệ tử.
Đệ tử Di sơn có thể đến Cửu Tiêu các là một việc không dễ chút nào. Với những việc nhàm chán, nàng ta chỉ đành phải nắm chắc cơ hội đến lấy lòng tiên quân Cửu Tiêu các, mỗi khi gặp phải chuyện này đều xung phong nhận. Hơn nữa Đan Tề tiên quân từng dạy nàng ta một thời gian ở Di sơn, nên bình thường nàng ta luôn được quan tâm hơn.
Lúc này Hi Quỳ để những tư liệu đã được sắp xếp ở một bên. Nàng ta tìm hơn nửa canh giờ thấy còn sót lại một tập liền nhanh chóng sắp xếp lại.
Trong lúc lật xem vội vàng hình như nhìn thấy tên A Đào. Hi Quỳ dừng ngay động tác, vội lật lại trước đó, tìm hồ sơ của A Đào.
Thế mà thấy trong cột bên trái ghi tình trạng kết hôn viết một chữ rõ ràng: Đã.
Sau đó nàng ta cong môi cười, cầm hồ sơ A Đào nói: "Tốt, không biết lén lén lút lút gả cho ai? Nay còn nghĩ quyến rũ thượng tiên, muốn làm phu nhân của ngài ấy. Nếu mọi người biết, xem ngươi ở lại Cửu Tiêu các như thế nào!"
Vốn tâm tình còn phiền muộn liền biến thành hư không. Nàng ta vội cất hồ sơ của A Đào vào trong tay áo, sau đó sắp xếp xong mọi thứ rồi ra khỏi điện Đào Lý.
Ngọc Quản một mình tìm A Đào nói chuyện. Trong lòng hắn có đáp án nhưng vẫn muốn A Đào nói trực tiếp với mình. Đi bên hồ một lúc, hắn mới do dự hỏi: "Thượng tiên mang đứa bé kia tới, là của...nàng?"
A Đào không biết vì sao Ngọc Quản biết chuyện thành hôn của nàng và thượng tiên, có điều xưa nay nàng vẫn luôn thẳng thắn, hơn nữa Ngọc Quản còn là bạn, nếu hắn biết rồi cũng không cần lừa dối nên gật đầu nói: "Ừ."
Ngọc Quản há miệng thở dốc, khiếp sợ nói không ra lời. Trước kia thượng tiên và A Đào ở chung một chỗ sau đó vội vã hòa ly thì dĩ nhiên là do tính tình hai người không hợp, sau này chắc chắn sẽ không quay lại với nhau nữa. Hắn không nghĩ tới trong thời nàng và thượng tiên ở chung với nhau còn sinh ra một đứa bé. Đứa bé kia thông minh lanh lợi như vậy, ngay cả A Đào là người lạnh nhạt cũng yêu mến bé như thế, hôm qua còn thương yêu che chở bé như vậy... Hơn nữa đứa bé kia cũng vô cùng thích A Đào.
Có một đứa bé, vậy có khả năng bọn họ sẽ tái hợp.
Lúc trước A Đào gả cho thượng tiên, mặc dù trong lòng hắn thấy khó chịu nhưng luôn cảm thấy chỉ có người như thượng tiên mới xứng với A Đào nên trong lòng vẫn chúc phúc bọn họ. Nhưng hôm nay... hắn không hy vọng bọn họ ở chung một chỗ chút nào. Ngọc Quản vội vội vàng vàng nắm cánh tay A Đào: "A Đào cô nương, ta, ta thíiii... Ta thích..."
A Đào theo bản năng rút tay về thì thấy thượng tiên đang đi tới, nàng nhất thời quên rút tay, thành ra tay nàng vẫn bị Ngọc Quản nắm.
Đến khi Ngọc Quản thấy Đình Hòa mới nhanh chóng buông tay ra, cung kính nói với Đình Hòa: "Thượng tiên."
A Đào cũng chào: "Thượng tiên."
Đình Hòa chậm rãi nói: "Hôm qua sau khi nàng đi, Đào Bảo vẫn luôn khóc lóc ầm ĩ kêu nhớ nàng, nếu nàng rảnh thì theo ta về một lúc."
Lúc trước thượng tiên không muốn hòa ly với nàng nhưng sau đó bọn họ vẫn lĩnh hòa ly thư, giờ thái độ thượng tiên rất rõ ràng. Hai ngày nay hắn rất lạnh lùng với nàng, coi nàng như các đệ tử khác ở Cửu Tiêu các. Có thể khiến hắn chủ động muốn nàng đi gặp Đào Bảo, chứng tỏ đứa bé kia rất nhớ nàng.
Đứa nhỏ ấy... Khóc sao?
A Đào nhíu mày, nàng không biết dỗ con như thế nào, cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm. Có điều trước kia khi ở Đông Hải nàng từng thấy phu nhân Thần Quân sinh con. Trẻ con bị tủi thân sẽ khóc nhưng chỉ cần nhìn thấy mẫu thân liền cảm thấy có chỗ dựa, nín khóc rất nhanh.
A Đào không suy nghĩ nhiều liền nói: " Được, vậy ta đi theo thượng tiên qua đó."
Ngọc Quản đứng cô đơn ở đó, trơ mắt nhìn A Đào đi theo thượng tiên.
A Đào đi theo thượng tiên vào nhà thì thấy bên trong vắng lặng. Nàng đi theo hắn vào thẳng phòng ngủ.
Nhưng không thấy đứa bé khóc ầm ĩ kia.
A Đào đứng bên cạnh giường bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó. Nàng xoay người nhìn thượng tiên.
Nàng thấy bóng dáng cao lớn của hắn giơ tay lên chậm rãi khép cửa phòng ngủ lại. A Đào lập tức cau mày: "Thượng tiên đóng cửa làm gì?"
Sắc trời hôm nay không sáng, bên trong nhà hơi tối, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ. Ánh sáng hắt xuống sau lưng thượng tiên khiến cả người hắn có chút u ám.
Đình Hòa chậm rãi đi tới, ngược chiều ánh sáng, gương mặt tuấn tú kia nhìn qua không ôn hòa giống ngày thường. Thượng tiên cởi áo bào trắng như tuyết xuống, bàn tay với những khớp xương thon dài đều đặn để lên thắt lưng, bắt đầu nới lỏng đai lưng.