Trong căn phòng tràn ngập dư vị ân ái sau một buổi sáng tràn đầy sức lực.
Lục Cảnh Sâm tư thế nằm nghiêng sang một bên, một tay hắn chống bên tai, toàn thân lười biếng ép sát vào thân thể thiếu nữ vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Đầu ngón tay cái của hắn không ngừng vuốt ve bờ môi mỏng mềm mại, nơi chỉ có để lại dư vị riêng của hắn.
Khoé môi hắn khẽ nhếch cười như không cười, đôi mắt ngắm nhìn bao quát cơ thể trần trụi của Lâm Phi Đào.
Làn da trắng mịn như tuyết của cô sớm đã bị hắn đánh dấu chủ quyền, để lại trên tấm da thịt những dấu ấn riêng chỉ thuộc quyền sở hữu của hắn.
Lâm Phi Đào không một mảnh vải nằm gọn trong lồng ngực của người đàn ông.
Chiếc chăn mỏng chỉ đắp đến ngang eo không đủ che đi đường cong hút hồn cùng với tấm lưng trắng mịn để lộ ra những vết sẹo trắng hồng chằng chịt.
Mi tâm của Lục Cảnh Sâm nhíu sâu hơn, hắn ta bấy giờ nhận ra bản thân mình đã quên đi việc chính của mình.
Lúc trước rõ ràng hắn đã cho người đều tra nguyên nhân tạo ra những viết sẹo này.
Vậy mà công việc quá bộn rộn khiến cho hắn quên đi, giờ nhìn lại những vết sẹo đau đớn này, phân tâm hắn tự dằn vặt hỏi mình rằng: suốt quãng thời gian tình cảm hai người rạn nứt, ruốt cuộc cô ấy đã trải qua những cơn ác mộng gì mà khiến cho trên người để lại những vết thương đau đớn này?
Đáy lòng Lục Cảnh Sâm trào lên một tia phẫn nộ.
Hắn tự thề với lòng mình rằng, nhất định hắn sẽ tìm ra kẻ đã đả thương người hắn yêu, tự tay hắn sẽ chặt đứt cánh tay đã nhẫn tâm hành hạ người tình của mình.
Hắn định đưa tay ra chạm vào vết sẹo thì nhận ra mi mắt của cô khẽ chớp động.
Nhận thấy người con gái nằm gọn trong lòng mình sắp sửa thức dậy, hắn thu tay mình lại, hai mắt khẽ nhắm giả vờ ngủ.
Lâm Phi Đào cử động, thân dưới vẫn truyền đến cơn đau đê mê, đôi mắt mệt mỏi cố gắng mở to ra.
Vừa mở mắt ra, Lâm Phi Đào phát hiện Lục Cảnh Sâm vẫn còn ở bên cạnh mình, đặc biệt hơn nữa anh ta với cô vẫn còn đang khoả thân, hai tay hắn ôm lấy vòng eo của cô, hơi thở ấm áp mang hương vị đàn ông bao quanh lấy người cô.
Từng tia nắng chiếu xuống hắt vào trong căn phòng bao vây lấy thân thể tràn đầy sức sống của Lục Cảnh Sâm.
Cô đơ người ngắm nhìn anh ta, quả thật lâu rồi Lâm Phi Đào mới có cơ hội ngắm nhìn vẻ mặt đẹp trai của anh ở khoảng cách gần như vậy.
Lâm Phi Đào chợt nhớ đến hôm nay là cuối tuần, cô có dự định đến bệnh viện thăm sức khoẻ của mẹ cô.
Giờ không biết đã là mấy giờ rồi, hận nhất là mới sáng sớm thức dậy đã bị người đàn ông bộc phát máu cấm thú chiếm hữu lấy thân thể cô.
Một lần nữa ăn sạch cô ngay khi vừa mới thức dậy.
Cô khó khắn lắm mới nới lỏng hai tay Lục Cảnh Sâm ra khỏi eo của mình.
Cô chống tay từ từ ngồi dậy, cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm ở dưới.
Ngón tay trỏ của Lâm Phi Đào không an phận, táy máy mà đưa lên vuốt nhẹ dọc sống mũi cao của Lục Cảnh Sâm.
Lâm Phi Đào cảm thấy sống lưng có chút buồn buồn, toàn thân cô theo phản xạ hơi cứng người lại, nhìn thấy nụ cười đen tối của Lục Cảnh Sâm trừng trừng nhìn lấy mình.
Hoá ra trong lúc cô ngồi dậy, Lục Cảnh Sâm đã lén lút mở mắt ra theo dõi từng nhất cử nhất động của cô.
Thấy cô quay sang nhìn mình, hắn ta nhắm mắt giả vở như không biết gì.
Bàn tay mang theo hơi ấm của hắn không an phận mà bắt đầu du ngoại trên thân thể cô.
Lâm Phi Đào ngượng ngùng xấu hổ.
Cô cúi gằm mặt xuống để che đi vẻ mặt xấu hổ của mình, giọng nói nhè nhẹ như đang muốn đánh lảng sang câu chuyện khác.
Anh dậy rồi?
Dù biết anh đã thức dậy nhưng cô chỉ biết hỏi một câu vô cùng thừa thãi.
Ừ.
Lục Cảnh Sâm kiệm lời, trả lời một cách ngắn gọn.
Song, hai tay của hắn ôm lấy thắt lưng của Lâm Phi Đào, kéo cô nằm xuống trong vòng ôm của mình.
Lục Cảnh Sâm đặt nụ hôn ngọt ngào lên trán của cô, nụ hôn đó như có cảm giác thay cho lời chào buổi sáng.
Còn đau không?
Hắn quan tâm thăm dò hỏi cô.
Dù sao hắn đã cấm dục lâu như thế, đêm qua mới có cơ hội được giải toả tấm thân mình.
Chỉ là do hắn quá hăng hái, hành hạ tấm thân thanh khiết ngọc ngà của cô gần đến sáng mới chịu buông tha.
Đã thế sáng nay lại lần nữa nếm thử dư vị kích tình ngày mới, đến giờ chắc hẳn nơi thần bí nhất của cô vẫn còn có cảm giác đau đớn.
Một chút.
Dù sao lần đầu của con gái đâu có dễ dàng lắng lại cơn đau do ma sát vách thịt? Vệt máu đỏ đã ngả sang màu sẫm bám trên drap giường lọt vào tầm nhìn của Lâm Phi Đào.
Cô biết hiện tại bản thân mình không còn là gái thuần khiết, mới tinh như một tờ giấy trắng nữa.
Thân xác này đã thuộc về người đàn ông này, bây giờ nói đau cũng chẳng có ích lợi gì.
Việc va chạm thân thể sớm đã được Lâm Phi Đào đoán ra, chỉ là do cô không biết việc này sẽ bao lâu bản thân mình mới chấp nhận được.
Cô mới chỉ là một thiếu nữ độ tuổi trăng tròn, bước sang tuổi mười tám, các bộ phận cơ quan trong cơ thể cô cũng phát triển hoàn thiện.
Đủ tuổi để lập nghiệp, đủ tuổi để kết hôn, đủ tuổi để sinh con.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng tấm thân ngọc khiến này của mình lại sớm trao cho người đàn ông hơn mình mười tuổi này.
Lâm Phi Đào từng nói thầm với lòng mình rằng, đợi khi cô tròn hai mươi tuổi thì nhất định cô sẽ trao tấm thân ngọc ngà của mình cho người đàn ông này.
Nhưng không ngờ do tình thế bắt buộc khiến cho cô phải làm trái lời hứa, cô đã không còn trong trắng khi tuổi vừa qua mười tám.
Đã mấy giờ rồi?
Lâm Phi Đào nép thân thể của mình gọn vào vòng ôm ấm áp của người đàn ông, không khí căn phòng im lặng đến nỗi hai người có thể nghe từng tiếng hơi thở, từng nhịp tim đập của đối phương, từng đợt gió tạt qua khung cửa sổ....!
Đã quá chín giờ.
Lục Cảnh Sâm khẽ nghiêng người, tay với lấy chiếc điện thoại để ở tủ đầu giường, anh ta điềm đạm trả lời lại.
Nhưng màn hình điện thoại sáng chưa được mười giây thì một dòng chữ xuất hiện trên điện thoại.
Không biết dòng chữ đó viết gì, chỉ thấy sắc mặt của Lục Cảnh Sâm đanh lại.
Hắn mang vẻ mặt khó coi mà nhìn chằm chằm vài điện thoại, tay còn lại vuốt ve tấm lưng trần dọc theo đường cong của Lâm Phi Đào.
Động tác thuần thục, vuốt ve lên rồi lại xuống khiến cho Lâm Phi Đào có cảm giác buồn buồn.
Ưm...!nhột...!
Lâm Phi Đào không chịu được máu buồn trong người mình, toàn thân cô uốn éo khi bị hắn vuốt ve, khuôn mặt nhỏ khẽ dụi làm nũng vào lồng ngực của hắn, tay nắm chặt bả vai Lục Cảnh Sâm.
Hắn không để tâm đến lời mị kiều của người con gái.
Ánh mắt hắn đăm chiêu nhìn chằm chằm lên trên trên trần nhà.
Một tay siết chặt vòng eo thon gọn của cô gái, tay còn lại vuốt ve đường cong sống lưng, rồi tịnh tiến gần đến bờ mông đẫy đà.
Lục Cảnh Sâm hiện tại vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì, dòng tin nhắn vừa nãy gửi đến khiến cho tâm trạng của hắn thêm phần khó coi.
Lâm Phi Đào vùi mặt trong lồng ngực của hắn, cô có thể nghe rõ nhịp tim bất thường của đối phương, một luồng khí lạnh lẽo phát ra từ người đàn ông này khiến cho cô bất giác rùng mình.
Cô mạnh dạn ngẩng khuôn mặt tò mò lên nhìn hắn, chỉ tiếc rằng cô quá nhỏ bé lại bị hắn ôm chặt vào trong lòng nên khi nhìn lên cô chỉ nhìn rõ chiếc cằm của hắn.
Anh sao vậy?
Lâm Phi Đào quan tâm hỏi hắn.
Hắn bây giờ rất kiệm lời, chỉ biết buông thả một câu nói ngắn gọn và mang ẩn ý.
Không sao, chỉ là chuyện riêng cá nhân.
Ầu, Lâm Phi Đào khẽ kêu lên một tiếng.
Cô không nói lời nào nữa mà vùng dậy ngồi thẳng người lên.
Cố nén cơn đau xuống bụng, mặc kệ cho tấm thâm mình đang trần trụi, Lâm Phi Đào lần mò chạm chân xuống giường.
A...!
Rõ biết tấm thân mình bị đâm xuyên từ tối đến sáng, vậy mà Lâm Phi Đào không ngờ rằng bản thân mình giờ đây đi lại khó khăn vô kể.
Cặp chân trắng nõn run rẩy đứng không vững mà ngã khuỵ xuống.
Cũng may Lục Cảnh Sâm tay chân nhanh nhẹn mà đỡ cú ngã của cô một cách hoàn hảo.
Anh buông em xuống!
Lâm Phi Đào bị người đàn ông đột ngột bế lên, cô theo quán tính mà giang tay ôm chặt lấy cổ hắn để phòng bản thân mình bị rơi.
Em xem bản thân mình giờ lấy đâu ra sức để đi lại trên chính đôi chân của mình?
Lục Cảnh Sâm nhìn người con gái đang ôm chặt lấy cổ mình, khoé miệng của hắn loé lên một nụ cười đểu.
Anh...!
Không phải là do anh hết sao? Lâm Phi Đào ngoài miệng muốn than trách hắn như nội tâm cô không cho phép.
Cô chỉ biết nói vấp, nửa còn lại từ nói thầm trong lòng.
Tất cả đều là tại hắn! Nếu như hắn không giở tính cầm thú sáng sớm thì có lẽ cô còn cố đứng vững bước đi của mình.
Đằng này vừa mới mở mắt ra đã bị ăn sạch ngay tức khắc, giờ đi lại không nổi là điều hiển nhiên.
Đi đâu?
Lục Cảnh Sâm đặt nụ hôn dịu dàng lên mái tóc mượt lụa óng ả của cô, còn bản thân mình hít hà hương thơm hoa nhài vẫn còn thoang thoảng vấn vương trên thân thể của Lâm Phi Đào.
Đi tắm rửa.
Hai má Lâm Phi Đào càng đỏ ửng hơn.
Hiện tại hai người vẫn không có một mảnh vải che thân, da thịt hai người lại tiếp xúc gần gũi như vậy càng tăng thêm tư thế mờ ám.
Được, vào trong đó anh sẽ giúp em tắm rửa.
Nói xong người đàn ông sải bước chân bế cô đến phòng tắm, Lâm Phi Đào hoảng hốt chỉ biết buông một câu từ ngạc nhiên.
Cái...!cái gì?
Hắn nói hắn giúp cô tắm rửa ư? Đầu óc Lâm Phi Đào ù ù như cối xay gió, chắc hẳn là tai cô nghe nhầm.
Ai biết trong lúc tắm, hắn giở trò gì với cô?.