Giọng nói của Thẩm Nguyệt phát ra từ trên cây, tới khi hai người nhìn lên đã thấy cô vẫy tay chào hai người họ rồi. Cũng có thể nói là… Một mình Thẩm Nguyệt đã bắn hạ được Trần An Dương và Long Vũ Thần sao?
- Tiểu Nguyệt, em chơi bắn lén!
- Đây là trận chiến mà, dù có là đánh lén cũng đâu phạm luật.
Long Vũ Thần không nói gì, Thẩm Nguyệt sau đó cũng chào tạm biệt hai người họ rồi tiếp tục rời đi, với từng thao tác leo trèo thì Long Vũ Thần dám đảm bảo rằng cô biết một chút võ. Hoặc là nhiều hơn một chút.
Còn Trần An Dương và Long Vũ Thần chỉ nhìn nhau đầy bất lực, không ngờ hai người họ lại thua một tay mơ như Thẩm Nguyệt như thế này, đúng là nhục nhã mà.
Trên đường rời khỏi quân khu giả chiến, Long Vũ Thần đã nói:
- Quả nhiên Thẩm Nguyệt rất khác những cô gái khác.
- Đúng không? Cậu cũng rất ấn tượng về em ấy đúng không? Từ lần đầu gặp tôi đã để ý em ấy rồi… Nhưng ai mà có ngờ, quay đi quay lại tôi và em ấy vẫn là người cùng nhà… Chỉ khác ở chỗ thân phận.
- Thông minh, gian xảo, biết lợi dụng thời cơ… So sánh cô ấy với cáo… Cũng không sai chút nào.
- Là cô cáo xinh đẹp của Quân gia.
- Ừ.
[…]
Sau khi tin tức Trần An Dương và Long Vũ Thần đã bị loại thì ai nấy cũng hơi giật mình, nhất là Lương Mộc Hoan và Quân Nhật Tuần đang ở bên ngoài này. Vừa rồi họ có nhìn thấy ai bắn hai người đó đâu? Sao lại bị loại rồi?
Khi này Trần An Dương vừa đi ra ngoài thì Quân Nhật Tuần đã nhìn cậu ấy, nói:
- An Dương, là ai bắn cháu vậy?
- Là Tiểu Nguyệt.
Lương Mộc Hoan ngạc nhiên, bà ấy không nghĩ một kẻ tay ngang như Thẩm Nguyệt lại có thể bắn hạ được Trần An Dương đấy.
Sau đó bà ấy cũng nhìn sang Long Vũ Thần, nói:
- Vũ Thần, còn cháu…
- Cũng là Thẩm Nguyệt.
Quân Khinh Vũ nghe mà chỉ biết cười, không cần tận mắt chứng kiến cũng đủ biết cô nhóc này đã bắt đầu trò chơi gian xảo rồi. Xem ra thế cục của lần này đã quá rõ ràng, nếu như Quân Kình Thương nhường Thẩm Nguyệt thì trận chiến này… Người chiến thắng chỉ có thể Thẩm Nguyệt thôi!
[…]
Thẩm Nguyệt vẫn nhất định là ở trên cây, chỉ là mỗi lần di chuyển từ cây này qua cây khác thì có hơi cực một chút, nên cô đang định tìm một cái cây trung tâm và ngồi chờ sung rụng, nhưng ai mà có ngờ cô chỉ vừa mới leo xuống thôi đã đụng độ các quân nhân đóng vai địch rồi.
Vì theo luật là họ được phép bắt và tấn công, nên họ đã dùng số lượng để bắt ép cô vào đường cùng. Vốn dĩ Quân Kình Thương còn đang định chạy ra cứu cô, nhưng ai mà có ngờ… Anh còn chưa kịp xuất hiện thì hết thảy hơn mười người đã bị Thẩm Nguyệt bắn hết rồi.
Cô còn nhìn họ, cúi đầu nói:
- Mọi người vất vả rồi.
Sau khi nói xong thì Thẩm Nguyệt cũng nhanh chóng rời đi, phải nói là các quân nhân cũng có hơi bất ngờ, không chỉ có họ mà đến cả Quân Kình Thương cũng rất ngạc nhiên… Với thân thủ nhanh nhẹn cộng với thủ pháp thiện xạ điêu luyện, phải nói rằng Thẩm Nguyệt phải là một nữ quân nhân mới đúng.
Xem ra… Anh vẫn là đánh giá thấp cô cáo nhỏ nhà này rồi.
Thẩm Nguyệt đi đường được một lúc thì đã đụng độ Quân Thiêm Lục, đương nhiên cô biết cậu ấy sẽ không nhường cô đâu, vì dù sao mối quan hệ của cô và Quân Thiêm Lục cũng không quá tốt, ở đây người có ý định nhường cô chỉ có một mình Quân Kình Thương mà thôi.
Vừa nhìn thấy cô, Quân Thiêm Lục đã mỉm cười, nói:
- Chị dâu, xin lỗi nha, lần này em không thể nương tay.
- Ồ. Chúc cậu may mắn!
Nói xong Quân Thiêm Lục liền đưa súng lên muốn bắn cô, nhưng phát súng vừa mới bắn ra đã được Thẩm Nguyệt nhanh chân né được. Thậm chí là cô còn di chuyển rất nhẹ nhàng, tựa như là đã biết trước đường đi nước bước của Quân Thiêm Lục nữa kìa.
Đã bốn phát súng liên tục mà Quân Thiêm Lục chẳng hề hạ được Thẩm Nguyệt, cậu ta bắt đầu hoài nghi cô có thật sự là lần đầu chơi trò này hay không.
- Chị dâu, chị cũng cừ lắm. Nhưng em sẽ không thua đâu!
- Đến đây!
Quả nhiên sau đó Quân Thiêm Lục đã dồn một chút sức vào trong trận chiến này, nhưng dường như cơ thể của Thẩm Nguyệt cứ như là một cánh hoa bồ công anh nhẹ nhàng bay theo gió. Cậu ấy hoàn toàn không theo kịp tốc độ di chuyển của cô.
Súng bắn cũng đã sắp hết đạn, Quân Thiêm Lục đang định nạp thêm đạn thì…
*Pằng*
Lại một tiếng súng vang lên, lần này vị trí trúng đạn không phải là ngực trái, mà là trực tiếp bắn vào ngực phải. Còn vì lý do… Thật ra từ kiếp trước Thẩm Nguyệt đã biết, Quân Thiêm Lục có trái tim ở bên phải, nếu viên đạn này là đạn thật… Thì cậu ta chết chắc rồi.
- Chị dâu… Chị có thật sự là lần đầu chơi trò này không vậy?
- Đúng là lần đầu… Lần đầu chơi đạn sơn.
Quân Thiêm Lục: “…” Tưởng gà mờ, hóa ra là giả heo ăn thịt hổ!