Chuyện của Thẩm Nguyệt đã kể xong thì mọi người cũng chỉ biết nhìn cô bằng một cặp mắt có chút khó xử. Để nói thật thì ai nấy ở đây đều biết Trần Tinh Thụy có tình ý với Quân Kình Thương, ngay cả Trần An Dương cũng biết, thậm chí là vào những lần đi chơi như thế này cũng vậy.
Những năm trước Trần Tinh Thụy vẫn luôn lấy lý do không an tâm về Trần An Dương mà vào lều của Quân Kình Thương để sắp xếp mọi thứ, nhưng Trần An Dương nghĩ khi đó Quân Kình Thương vẫn chưa có bạn gái, vừa hay em họ của mình cũng có tình ý với bạn mình, thì thôi tác hợp lương duyên cũng không xấu.
Nhưng năm nay đã khác rồi, chỉ cần nhìn vào mắt của Quân Kình Thương là biết, hiện tại trong mắt của anh chỉ còn mỗi hình bóng của Thẩm Nguyệt mà thôi, ấy vậy mà Trần Tinh Thụy vẫn cố ý vào trong lều của vợ chồng người ta một cách tự nhiên. Đây không phải là quên, mà là cố ý dằn mặt chính thất.
Về chuyện của Trần Tinh Thụy, Trần An Dương nghĩ rằng mình phải nói chuyện lại với cha mẹ và ông nội mới được.
Đến khi mọi người đã không biết nói gì tiếp theo thì Quân Thiêm Lục lại nhìn Thẩm Nguyệt, nói:
- Đúng rồi chị dâu, lần trước ở trận giả chiến em vẫn chưa hỏi chị. Hôm đó là lần đầu chị chơi thật sao?
- À, lần đầu dùng đạn sơn đó.
- Vậy tức là trước đó chị từng bắn đạn thật rồi à?
- Vài lần thôi, không quá nhiều.
- Chị học ở đâu thế?
Đến đây Thẩm Nguyệt cũng giả vờ suy nghĩ một chút, cái hành động của cô đã khiến cho tất cả mọi người phải chú ý đến, nhưng sau đó Thẩm Nguyệt chỉ mỉm cười nói:
- Chắc là do thiên phú!
Mọi người: “…” Cô đùa đấy à?
Trần Tinh Thụy tựa như nắm bắt được cơ hội, cô ta liền nhìn Thẩm Nguyệt bằng cặp mắt tán dương, lại giả vờ yếu đuối, nói:
- Tiểu Nguyệt giỏi thật đó, đến cả bắn súng cũng biết, em đúng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ… Chẳng bù cho chị, đến việc cầm súng cũng khó khăn. Sau này em có thể dạy chị được không?
Một nói câu hết sức “không bình thường”, đến kẻ ngốc cũng nhận ra Trần Tinh Thụy đang cố tình nói như vậy, mục đích là để cho Quân Kình Thương thấy rằng Thẩm Nguyệt là một người quá mạnh mẽ, nên việc cô không cần đàn ông cũng là chuyện bình thường. Trái lại với Thẩm Nguyệt, thì Trần Tinh Thụy lại rất yếu đuối và cần được che chở.
Nhưng lúc này Thẩm Nguyệt chỉ nhìn Trần Tinh Thụy, nói:
- Chị nói gì vậy chứ. Rõ ràng lần trước chị chơi trò giả chiến còn thắng em nữa mà. Cũng may là khi đó chị bắn vào chân em, chứ nếu mà bắn vào tim thì chắc em đã chết tám đời rồi.
Câu nói của Thẩm Nguyệt đã khiến cho Trần Tinh Thụy phải đứng hình, nhưng nhìn cô cười rất “ngây thơ, thuần khiết”, tựa như… Đây chỉ là lời nói đùa giữa người thân với nhau thôi vậy.
Cơ mà hình như mối quan hệ giữa Thẩm Nguyệt và Trần Tinh Thụy không thân thiết đến mức đùa nhau đâu ha? Chứng minh rằng… Thẩm Nguyệt rất để ý đến chuyện hôm đó.
Nhưng Trần Tinh Thụy lại rất biết cách xoay chuyển tình hình, sau khi đứng hình mất vài giây thì cô ta liền đứng bật dậy, cúi đầu xin lỗi ríu rít:
- Thì ra Tiểu Nguyệt vẫn còn giận chị chuyện hôm đó sao? Vậy chị ở đây xin lỗi em… Chị thật sự không có cố ý đâu, chị cũng không biết ai hại chị nữa… Nếu chị mà biết… Chắc chắn chị sẽ không để yên cho người đó đâu!
Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn cao tay hơn, cô chẳng những không đỡ Trần Tinh Thụy lên mà còn cười nói:
- Em cũng chỉ là vô tình nhắc đến thôi mà, em càng không có ý định đề bụng chuyện đó, em đâu có phải đứa nhỏ nhen mà lại để trong bụng mấy chuyện vặt vãnh như vậy? Chỉ là một phát đạn thôi mà, chưa chết là được… Hơn nữa thì chị cũng đâu có lý do gì để hại em ha? Vì dù sao giữa chúng ta cũng đâu có thù hằn gì… Đúng không chị Tiểu Thụy?
Trần Tinh Thụy dù đang tức đến mức run người nhưng vẫn cố nở một nụ cười, nói:
- Em nói đúng, chúng ta đâu có thì hằn gì.
- Dạ.
Tuy nhiên thì Quân Kình Thương lại biết rằng Thẩm Nguyệt không để trong bụng, vì cô cáo xinh đẹp này để trong đầu.
Dám chắc là tương lai của Trần Tinh Thụy có khi còn khó coi hơn cả Thẩm gia chứ đùa.
- Được rồi, trời cũng tối muộn rồi, mọi người ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải đón bình minh đó!
Khi này Quân Kình Thương và Thẩm Nguyệt cũng đứng dậy, định là sẽ về lều của mình. Nhưng ai mà có ngờ Trần Tinh Thụy lại nắm lấy tay của cô, cười nói:
- Dù sao Tiểu Nguyệt và Kình Thương cũng chưa kết hôn, hay là đêm nay em ngủ với chị đi nha?
Nhưng Thẩm Nguyệt cũng chỉ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng gạt tay của cô ta ra, nói:
- Chỉ là một cái giấy tờ, một cái hôn lễ thôi mà… Giữa em và A Thương còn làm nhiều chuyện hơn cả ngủ cùng nữa kìa. Chị đừng có lo.
Ai đó nghe vợ nói vậy liền có chút đỏ mặt ngượng ngùng, vợ anh đúng là cô cáo xinh đẹp mà.
Còn mọi người: “…” Chúng tôi là trò đùa của cô cậu à?
- Vậy nên tối nay chị Tiểu Thụy phải ấm ức ngủ một mình rồi. Chứ A Thương không ngủ với em thì anh ấy không ngủ được, mấy hôm tuần em ở Trần gia thì anh ấy đều phải gọi điện cho em mỗi tối mới ngủ ngon.
Trần Tinh Thụy nghe thấy cũng chỉ miễn cưỡng gật đầu, sau đó nói: