Mật Ngọt Ướt Át

Chương 35: Em muốn làm người đàn ông của chị



"Tôi không biết các ngươi đang diễn trò gì, nhưng mà tôi biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích thứ biến thái các ngươi!" Nói xong, Mộ Sở Văn vội vàng đẩy cậu ra *, bất chấp trên người trần truồng chỉ còn mỗi chiếc quần chữ T mà chạy đi.

Khi chạy qua giường với Yến Sở cô thuận tay túm một cái drap giường quấn lấy quanh mình, nhưng lúc  cô mở cửa phòng thì chân cô liền cứng đờ lại như nhìn thấy ma quỷ.

Yến Sở vừa mới chuẩn bị vào phòng thì cửa đã mở ra và một người phụ nữ đang dúi ngã vào lòng hắn, hắn tự nhiên không chút nghĩ ngợi liền dang hai tay ôm trụ cô: "Chạy trốn gáp gáp vậy? Có vẻ như là có người giúp đỡ?"

"Anh cả! Anh biết rõ quan hệ của chị ấy với chúng ta *, tại sao anh còn..." Lúc này Triết đã đuổi theo đến nơi, thấy anh trai mình đang ôm cái cô, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu.

Yến Sở nheo lại mắt âm hiểm xẹt qua một tia ghen tuông: "Là Tiểu Triết à! Tiện thể thông báo với em một tiếng, người phụ nữ này là của tôu, em tốt nhất đừng nữa để tôi nhìn thấy em chạm vào cô ấy!"

"Tại sao chị ấy là em gái ruột của anh mà anh lại có thể thích, chị ấy là cũng là chị gái của em mà em lại không thể thích?" Triết không chút che dấu mà bộc trực tiếng lòng mình.

"Hoá ra Tiểu Triết thích cô ta! Thật không hiểu nên vui mừng hay là nên phẫn nộ đây? Dù sao cuối cùng em cũng đã thích phụ nữ, nhưng lần đầu tiên thích phụ nữ lại là người phụ nữ của tôi, chuyện này nên làm sao đây?" Nói xong, Yến Sở dùng sức ôm bả vai của Mộ Sở Văn như thể tuyên bố quyền sở hữu.

"Chị ấy không thể! Chị ấy là em gái của anh! Nếu chị ấy có thể, vậy em cũng có thể thích chị ấy!" Triết không phục hét lên.

Mộ Sở Văn cũng nhịn không được: "Im miệng! Hai kẻ thần kinh này."

Hai người cùng quan hệ huyết thống với cô đang vì cô mà phát ghen, cô quẫn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

"Im miệng phải không? Tốt!" Yến Sở cúi đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm gò má thanh tú của cô, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tựa hồ như ma quỷ, nhanh chóng cúi đầu ngậm chặt môi cô, khiến cho Triết căm tức vì không thể hôn cô.

"Anh cả ──" Triết cuối cùng nhịn không được tiến lên kéo bọn họ ra, trong mắt cậu tràn đầy nước mắt, kích động kêu lên: "Anh có thể thích chị ấy, em cũng có thể thích chị ấy! Anh có thể hôn chị ấy vậy thì em cũng có thể hôn chị ấy!"

Nói xong, cậu kéo Mộ Sở Văn đến bên cạnh, cúi đầu hung hăng mút lấy môi của cô.

Người đàn ông chưa trưởng thành này đã cắn hôn cô không chỉ một lần, cô sợ hãi đẩy cậu ra *, quyết định không lại để cho cậu làm thêm lần nữa.

"Tại sao? Tại sao anh cả hay anh hai đều có thể, chỉ có em không thể? Tại sao?" Triết tiến lên bắt lấy cánh tay của cô, chấp nhất truy vấn.

"Buông tôi ra! Tôi không muốn dây dưa với haibteen điên các người!" Mộ Sở Văn tránh cậu, nhưng vừa xoay người lại bị Yến Sở ôm vào trong lòng.

"Nếu tôi nói cho cô rằng tôi không phải là anh trai của cô, lúc làm tình với tôi có phải hay không cô sẽ sảng khoái hơn?" Yến Sở ở bên tai cô nói.

Không phải anh trai!!!

Mộ Sở Văn hoảng sợ tiêu hóa tin tức này, càng khiến cho cô khiếp sợ đó là tuy cô khó có thể mở miệng nhưng trong lòng lại vụt qua một tia vui mừng.

"Em thì sao? Em cũng không phải em trai của chị ấy đúng không?" Triết quan tâm là một vấn đề khác.

"Em?" Yến Sở quét mắt nhìn cậu một cái, lại đưa ánh mắt chuyển qua Mộ Sở Văn, góc độ nhìn xuống vừa khéo có thể khéo léo nhìn thấy  rãnh ngực của cô, suy nghĩ độc chiếm nhất thời xâm nhập não bộ, hắn lập tức nói: "Em nghĩ là trên thế giới sẽ có nhiều trùng hợp như vậy sao? Em đương nhiên là em trai của cô ấy rồi."

"Em không cần! Em không muốn làm em trai chị! Em muốn làm người đàn ông của chị!" Triết giống như đứa bé trai đang hờn dỗi, cầm lấy cánh tay của Mộ Sở Văn không chịu nới ra.

Thấy thế, Yến Sở đành phải hạ mặt cảnh cáo: "Tiểu Triết, em cũng không còn nhỏ, cô ấy cũng không phải là đồ chơi mà em có nũng nịu để đòi hỏi!"

"Em muốn chị! Nếu không thể thích chị thì em thà lập tức chết đi còn hơn!" Triết uy hiếp, hốc mắt đỏ lên tràn ra nước mắt, cậu tựa hồ như không thể buông cô ra.

Sau lần đầu tiên uy hiếp cô, cậu phát hiện bản thân dần dần tiếp nhận chuyện Yến Sở thích phụ nữ, cũng phát hiện bản thân tựa hồ không có mê luyến nào đối với hắn, cho đến lúc cô cắt cổ tay vào bệnh viện, lúc đó cậu lại biết được mình là em trai của cô, bi thương khiến cho cậu không thể không đối diện với cảm giác của bản thân.

Lúc này, Yến Minh từ bên ngoài chạy tới, khẩn trương nói: "Không chạy nhanh đi còn đứng đây để chờ chết à! Bên ngoài biệg thự bị mấy trăm cảnh sát bao vây rồi!"

Chưa đầy một tiếng kể từ khi tân nương bị cướp đi, Nghiêm Giản Kiệt liền vận dụng quan hệ, mang theo mấy trăm cảnh sát đến bao vây biệt thự Yến gia đến cả con kiến cũng khó thoát ra, chính là hắn đã quên mất một chuyện.

Khi hắn thấy bầu trời trên đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc máy bay tư nhân liền không chút do dự cướp lấy khẩu súng của viên cảnh sát bên cạnh hướng lên trời mà bắn.

"Anh! Anh điên rồi ư! Văn Văn có khả năng cũng đang ở trên đó!" Nghiêm Minh Lệ kéo cánh tay ngăn cản hắn *.

"Anh không chiếm được thì người khác cũng mơ tưởng có được!" Nghiêm Giản Kiệt âm hiểm đẩy khuỷu tay cô ra, lên tiếng cảnh cáo nói: "Ai dám ngăn cản tôi, kết cục cũng sẽ giống như bọn họ vậy *!"

Nghiêm Minh Lệ sợ tới mức lui về sau vài bước, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp một người anh trai hoàn hảo có gương mặt độc ác như thế, có thể thấy được anh ấy có bao nhiêu thống hận vì bị cướp Mộ Sở Văn đi, cũng có thể thấy được anh ấy yêu Mộ Sở Văn sâu đậm như thế nào.

"Tôi nhất định sẽ làm cho các người phải hạ cánh!" Nghiêm Giản Kiệt lớn tiếng nói, hướng trên đỉnh đầu máy bay bắn phá.

Na: chào các tình yêu, cũng gần một tuần chưa có chương mới rồi, hihi thành thật tạ lỗi với các nàng. Tại mấy hôm nay bận cày bộ Noblesse quá nên không có thời gian edit. Thôi thì mai có chương mới nha 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.