Đêm tối trên hòn đảo không người là một mảnh tĩnh lặng, trung tâm nơi nào đó giữa bãi cỏ xanh mềm mại có một bể bơi trong suốt, một đường cong thân thể mềm mại ở trong nước như tinh linh nhẹ nhàng chuyển động, trên thành bể bơi có năm người đàn ông đang ngồi, ánh mắt của bọn họ thẳng vào một chỗ ở trong nước, nơi mà có một thân thể mê người mềm mại đang khẽ động.
"Em vĩnh viễn không thể cản được việc anh sẽ âm thầm yêu em!" Yến Triết cố ý đi đến bên người Nghiêm Giản Kiệt, bắt chước ngữ khí khoa trương lúc đó của hắn, cuối cùng còn không quên châm chọc hắn: "Không có người nào buồn nôn hơn so với anh đâu!"
"Không sợ tôi một tay bóp chết cậu?" Nghiêm Giản Kiệt cắn răng trừng mắt nhìn thân thể gầy yếu của cậu, thật muốn giết chết cậu, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể xuống tay.
"Anh nếu dám đụng đến tôi một sợi tóc thôi, chị Sở Văn sẽ chán ghét anh!" Yến Triết không chút kiêng kỵ nói huỵch toẹt ra điểm yếu của hắn, còn đổ thêm dầu vào lửa: "Chẳng lẽ anh không phát hiện lúc trên đảo nhiều ngày như thế chị ấy đều không để cho anh ngủ cùng sao? Chị ấy đã chán ghét anh , để cho anh theo cùng chúng tôi đến đây chỉ là muốn lừa gạt anh thôi."
"Cậu..." Nghiêm Giản Kiệt một tay xiết chặt nắm tay, một tay nắm lấy áo tắm của Mộ Sở Văn, hận không thể dùng áo tắm này siết cổ hết cậu, may mắn lúc này Mộ Sở Văn đang chuẩn bị lên bờ, hắn mới bỏ lại Yến Triết, chạy nhanh đến dùng áo tắm quấn lại cho cô.
Mộ Sở Văn nhận lấy áo tắm, ôn hoà nói: "Cảm ơn."
"Buổi tối... Để cho anh chăm sóc em được không?" Nghiêm Giản Kiệt ăn nói khép nép như cầu xin, hoàn toàn không giống như quá khứ bá đạo nói một không nói hai kia.
Mộ Sở Văn chỉ lo quấn chặt áo tắm giả vờ không nhìn hắn.
"Anh cái gì cũng không làm, chỉ muốn ôm em ngủ..." Thấy cô vẫn bất động, Nghiêm Giản Kiệt đành phải lui một bước nói: "Chỉ cần để anh nằm ở bên cạnh em, cái gì anh cũng không đụng, có được không?"
Cô không trả lời hắn, ngược lại nhìn phía những bốn người đàn ông khác, còn cùng bọn họ nhìn nhau cười, Nghiêm Giản Kiệt rất là nổi giận cũng không dám biểu hiện ra, hắn cũng không muốn bị tất cả bọn họ đuổi ra khỏi hòn đảo nhỏ này.
"Hay là em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất..." Hắn lại lui một bước thỏa hiệp.
Yến gia tam Huynh Đệ đều vui sướng khi người khác gặp họa, hoàn toàn coi hắn như kẻ để chê cười, nhưng mà Lý Hạc thật sự nhìn không được, nhịn không được nói cho hắn biết: "Anh quá lãnh khốc! Chị nói chỉ cần anh bỏ sự ham muốn chiếm hữu đáng sợ là anh có thể gia nhập với chúng tôi!"
"Dừng... Như thế có phải quá đơn giản cho hắn không!" Yến Triết nhỏ giọng oán giận.
"Này... Vậy anh bây giờ có thể ôm em, có thể hôn em, có thể cùng em làm..." Nghiêm Giản Kiệt bức thiết tới gần cô, cô lại lấy ngón trỏ chỉ trước ngực của hắn ngực ngăn cản hắn tiến thêm một bước.
"Anh không thể." Mộ Sở Văn quyết đoán cự tuyệt, lại lộ ra nụ cười mê người: "Nhưng mà em có thể."
Nói xong, cô đi về phía trước một bước, kiễng chân lên ôm lấy cổ của hắn, ngửa đầu dán sát vào đôi môi đáng đói khát khẩn thiết của hắn, hưởng thụ hương vị đã lâu của hắn.
Yến Sở không phục hét lên: "Chẳng lẽ em cứ như vậy tha thứ hắn, cho phép hắn đêm nay ngủ với em sao?"
Mộ Sở Văn đối với hắn đáp lại là yên lặng gật đầu, Nghiêm Giản Kiệt thấy thế, xoay người nhìn Yến Sở lộ ra nụ cười đắc ý. Nhưng là ngoài dự đoán của anh, cô nâng lên ngón trỏ chỉ nhẹ vào Lý Hạc bên cạnh, nói: "Tôi còn muốn cậu..." Cô lại nhất nhất chỉ hướng mặt khác ba người đàn ông, "Anh, anh, còn có anh, đều muốn!"
Muốn cả năm người!
Mấy người đàn ông trừng mắt choáng váng, kinh ngạc nhìn nhau, lại nhìn phía bên người phụ nữ quyến rũ kia── cô hiển nhiên không đùa.
Đây là cô gái mà bọn họ lúc trước nghĩ là cô gái thanh tú thuần khiết sao? Cô cư nhiên muốn cùng năm người bọn họ xxoo!
Trong khoảnh khắc như tất cả đều thống nhất trong ý nghĩ, bọn họ đứng lên đi về phía Mộ Sở Văn.
Nghiêm Giản Kiệt đứng phía sau chạm lấy thắt lưng cô, trượt tay xuống bờ mông cong vút sau lớp áo tắm màu trắng ngà. Anh cúi đầu ghé sát tai cô thì thầm, hơi thở phả ra như lửa đốt: "Chỉ sợ em không chịu nổi thôi." sau đó bóp mạnh một cái vào mông cô.