Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ

Chương 23: Tòa nhà ma ám (6)



Bởi vì Lâu Vũ Tranh chạy thật sự quá nhanh, hơn nữa may mắn tìm được taxi ngay. Cho nên, Lăng Hư đuổi sát theo sau không bắt kịp thiếu nữ đang kích động kia. Nhưng anh cũng lý trí, vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Giai để anh ấy theo dõi Lâu Vũ Tranh bắt taxi đến đâu, may mắn mà Lăng Hư không bị cận thị nên còn nhớ rõ biển số xe.

Đợi một thời gian, mãi đến khi Lâu Vũ Tranh xuống xe, Lâm Giai mới liên hệ được tài xế kia để biết điểm đến của Lâu Vũ Tranh rồi chuyển cho Lăng Hư, Lâm Giai cũng cảm thấy mình phải làm gì đó mới được. Mà Lăng Hư có được tin tức thì cầm vũ khí phù chú mình đã chuẩn bị, lập tức lái xe đuổi theo. Tuy lần trước không dùng được đạo thuật nhưng không đến mức lần nào cũng xui xẻo thế chứ?

Lăng Hư có thể xui xẻo như vậy hay không thì không ai biết nhưng lúc này Lâu Vũ Tranh tuyệt đối xui xẻo. Nói thế nào nhỉ, sau khi xâm nhập vào tòa nhà giải phẫu, cũng may cô không nhìn thấy những quỷ hồn đáng sợ, nhưng lúc cô vọt vào phòng thí nghiệm Ba La thường đến thì phát hiện trong phòng không có ai. Cô định tìm quanh một vòng nhưng lại bị đập cho một gậy mà hôn mê.

Có lẽ vì từng yêu hóa nên thân thể Lâu Vũ Tranh dường như tốt hơn nhiều. Cô bị một gậy đánh ngất, chỉ khoảng trên dưới mười phút, cô đã tỉnh lại. Cảm giác đau đớn từ gáy làm cô biết mình đang ở trong nguy cơ, mà tay chân bị trói chặt, miệng bị bịt kín cũng cho cô biết mình đã bị bắt cóc. Hơi mở to mắt, không gian tối tăm xung quanh khiến cô tạm thời không thể thích ứng. Nhưng đong đưa từ chỗ này lại cho cô đoán được có lẽ mình đang ở trong xe, mà tối như này thì hơn nửa là ở cốp xe rồi.

“Chẳng lẽ mình sẽ bị chôn sống giết con tin giống trong mấy bộ phim truyền hình à?” Lúc này Lâu Vũ Tranh vẫn còn có thể suy nghĩ miên man, nhưng cô cũng không từ bỏ việc chạy trốn, bởi vì cô biết mình nhất định phải bảo vệ Ba La.

Tuyệt đối, phải bảo vệ Ba La.

Một lát sau, xe ngừng lại. Lâu Vũ Tranh dường như nghe được người phía trước xe khuân vác thứ gì đó. Một lát sau, cốp xe được ấn nút bắt đầu dần tự động nâng lên, Lâu Vũ Tranh cũng nhanh trí lựa chọn tiếp tục giả vờ bất tỉnh. Cô rất muốn biết rốt cuộc nơi này là nơi nào.

Ánh mặt trời chiếu lên đôi mắt, tiếp tục giả vờ bất tỉnh dường như hơi khó, đặc biệt cô còn bị giáo sư Chu coi như bao tải, dứt khoát xách ra quăng ngã dưới đất kéo đi, khiến Lâu Vũ Tranh càng cảm thấy phẫn nộ. Đồ khốn không biết thương hương tiếc ngọc này, chờ cô tìm được Ba La, cô sẽ kéo ông ta đi một trăm lần!!

Lâu Vũ Tranh hé mắt phát hiện mình bị kéo tới một nhà trệt tương đối hẻo lánh, nhưng phòng ốc bên trong thoạt nhìn hoàn toàn không hài hòa với vẻ ngoài. Tả sao đây nhỉ... Bên ngoài thoạt nhìn là phòng bỏ hoang nguy hiểm, nhưng bên trong có rất nhiều dụng cụ thí nghiệm, ngoài thi thể và khí quan ra, những thứ khác đều có đủ.

Sau khi kéo vào, Lâu Vũ Tranh bị ném ở một góc. Có lẽ đây là lần may mắn nhất trong hôm nay của Lâu Vũ Tranh, bởi vì cô phát hiện mình bị ném ở góc có một cái kim tiêm vứt đi. Cô cố túm lấy nó vào trong tay, bắt đầu chọc dây thừng đang trói chặt tay mình, nhưng bởi vì bị trói nên không thể dùng sức, dẫn tới cổ tay và lòng bàn tay của cô bị rất nhiều vết thương. Nhưng Lâu Vũ Tranh cứ như không cảm giác được đau, càng thêm cố gắng muốn cởi bỏ trói buộc, hiện tại trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, đó là tuyệt đối không để Ba La bị thương.

****************

Đây có lẽ là phòng thí nghiệm ngầm của giáo sư Chu, mà lý do ông ta chọn làm thí nghiệm ở trường học mà không phải nơi này có lẽ vì nơi này không có thi thể. Giờ phút này, Ba La bị tiêm thuốc mê nên không có sức lực nằm ở trên bàn thí nghiệm, suy đoán như thế trong trạng thái nửa hôn mê.

Sau khi bác sĩ kia khóa cửa, một lần nữa mặc vào áo blouse trắng ông ta thích nhất vào, lấy rất nhiều loại thuốc từ trong ngăn tủ ra. Có lẽ vì thí nghiệm này quá mức nghịch thiên không có cách nào kể rõ với người khác, mà ông ta dần dần trở nên điên cuồng. Cũng chính vì loại điên cuồng này, ông ta bắt đầu chọn làm thí nghiệm với người sống. Mà người đầu tiên ông ta chọn làm thí nghiệm, chính là Ba La, học trò đắc ý nhất của ông ta.

Nhưng mà ông ta cũng có sự đắc ý của mình, cho nên ông ta quyết định kể rõ kế hoạch vĩ đại của mình cho Ba La.

“Học trò yêu của thầy, chắc em cảm thấy thầy là kẻ điên, muốn hại em đúng không? Thật ra không phải như thế, thầy chỉ hy vọng em có thể phản tổ sống càng lâu hơn!” Nói đến đây, giáo sư Chu tựa như điên cuồng, bắt đầu kể rõ mục tiêu điên rồ làm người ta kinh ngạc của ông ta: “Thầy đã từng đọc sách cổ, phía trên viết hậu nhân của Nữ Oa bổ trời đều có tuổi thọ đạt tới vài trăm năm thậm chí là hơn một ngàn năm! Thậm chí trở thành Thần, có năng lực phun lửa, làm mưa khó có thể tưởng tượng nổi! Nhưng sau khi nhân loại phát triển, lại dần dần mất đi Thần tính và loại năng lực này, cho nên vì để nhân loại khôi phục thứ năng lực này, mỗi ngày thầy đều nghiên cứu các loại thuốc khác nhau! Nhưng vật thí nghiệm của thầy chỉ có những thi thể đã chết đi, thí nghiệm của thầy lần lượt thất bại! Sao có thể như vậy chứ! Thầy là nhà khoa học vĩ đại nhất, thầy sẽ hoàn thành thí nghiệm vĩ đại nhất trên thế giới, đoạt giải Nobel, vang danh sử sách!!!!!” Điên cuồng cười trong chốc lát, giáo sư Chu dùng kim tiêm rút một loại thuốc màu xanh lục từ trong ống nghiệm, cười như người điên với Ba La: “Học trò thân yêu của thầy, em nhất định có thể trở thành một vật thí nghiệm ưu tú, cuối cùng biến thành Thượng Thần chân chính, đến lúc đó em sẽ không hận thầy mà còn cảm ơn thầy!”

Nói xong, ông ta lập tức muốn tiêm thuốc vào trong người Ba La.

Giờ phút này Ba La nửa hôn mê rất muốn mắng to giáo sư Chu, nhưng không cách nào nói ra được, ai bảo thuốc mê còn chưa hết hiệu lực chứ?

Lâu Vũ Tranh ở bên kia còn chưa có cách nào thoát khỏi trói buộc, cũng không đợi nổi nữa. Cô còn chậm trễ thì Ba La sẽ gặp phải tai ương. Vì thế cô đột nhiên mở to mắt lớn tiếng nói: “Giáo sư Chu, dừng tay đi! Thí nghiệm của ông căn bản là sai lầm, ngoài việc mang đến tai họa cho thế giới này thì không có bất kỳ tác dụng gì.”

Giáo sư Chu đang định tiêm vào người Ba La thì khựng lại. Ông ta giật mình quay đầu: “Phần đầu của cô đã chịu va chạm như vậy mà có thể tỉnh lại nhanh thế. Tôi đúng là đã coi thường cô. Nhưng mà dù có tỉnh lại cũng vô dụng, không có ai có thể ngăn cản kế hoạch của tôi.”

Lâu Vũ Tranh vừa cố gắng dùng kim chọc dây thừng, vừa chọc vào người mình đồng thời nhanh trí nói: “Tôi không muốn ngăn cản kế hoạch của ông. Tôi chỉ không hy vọng ông chết nhanh như vậy. Trước khi ông chân chính hại chết một mạng người thì ông là vô tội. Nhưng một khi ông gi ết chết Ba La, ông sẽ không có cách nào rửa sạch tội nghiệt!”

Giáo sư Chu hoàn toàn không đặt lời khuyên bảo của Lâu Vũ Tranh ở trong lòng, ngược lại tiếp tục phát biểu ngôn luận thần kinh của ông ta: “Thí nghiệm vĩ đại đều cần hy sinh, đây là vinh quang của học trò đáng yêu của tôi.”

Lâu Vũ Tranh không thích kiểu người coi mạng người như cỏ rác nhất, cô bất mãn lớn tiếng mắng: “Đừng có đùa! Ông biết phía sau ông có bao nhiêu quỷ hồn không? Tuy rằng ông không giết bọn họ, nhưng vì ông dùng thi thể bọn họ làm thí nghiệm, bọn họ vốn đã an giấc ngàn thu, hồn phách lại lần nữa thức tỉnh. Bọn họ đều sẽ tới tìm ông lấy mạng!”

Người hiểu Lâu Vũ Tranh thì sẽ biết cô chưa từng nói dối. Nhưng trên thực tế những linh hồn đó căn bản đều không xuất hiện, có lẽ bởi vì bọn họ cũng không thể cách thi thể của bọn họ quá xa, cho nên mới không cùng đến đây.

Nhưng Lâu Vũ Tranh lại nhớ rõ dáng vẻ bọn họ, vì thế Lâu Vũ Tranh cố kìm sự ghê tởm và sợ hãi trước đó, bắt đầu cố nhớ những hình ảnh kh ủng bố mà trước kia cô nhìn thấy: “Có một người phụ nữ hơn 30 tuổi. Cô ấy chết vì tai nạn xe cộ, nhưng lại không bị thiếu tay gãy chân, chỉ có nội tạng bị hỏng, nhưng ông lấy cô ấy ra làm thí nghiệm, mổ bụng cô ấy, còn tiêm vào những thứ thuốc mà ông nghiên cứu, khiến cô ấy phải trở về từ trong địa ngục. Mỗi ngày đều nhìn ông làm nhục thân thể của cô ấy như thế nào!”

“Cô nói cái gì!!!!” Giáo sư Chu dường như hơi hoảng sợ. Dẫu sao ánh mắt Lâu Vũ Tranh quá nghiêm túc, giống như điều cô nói chính là sự thật vậy.

Mà Lâu Vũ Tranh phát hiện chiêu này hữu dụng thì quyết đoán bắt đầu làm trầm trọng thêm. Cô tiếp tục đè thấp tiếng nói trần thuật sự thật làm người ta cảm thấy sợ hãi: “Mỗi người bọn họ đều vây quanh ông, muốn véo cổ ông, móc mắt ông, ăn trái tim ông! Nhưng bọn họ lại không có cách nào chạm vào ông, chỉ có thể vây quanh ông! Nhìn ông ăn cơm, nhìn ông ngủ, nhìn ông tắm rửa, bao gồm hiện tại bọn họ đều nhìn ông. Lúc nào cũng dùng ánh mắt hận không thể ăn luôn ông để nhìn ông!”

“Không thể nào! Thế giới này sao có thể có quỷ!” Giáo sư Chu ngoài miệng nói vậy nhưng đã toát mồ hôi lạnh rồi. Có câu không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, nhưng giáo sư Chu làm không ít chuyện trái với lương tâm, cho dù ông ta là người điên, nhưng trong xương cốt vẫn tồn tại cảm giác sợ hãi thuộc về con người. Cho nên cô không ngừng nhìn xung quanh, dường như một xác nhận gì đó.

Lâu Vũ Tranh phát hiện dây thừng đã lỏng một nửa tiếp tục cố gắng hù dọa người: “Ông nghiên cứu thí nghiệm còn không phải là hy vọng con người có thể sống lâu, lấy thi thể làm thí nghiệm không phải cũng là hy vọng bọn họ sống lại à? Thí nghiệm của ông thành công một nửa, bọn họ từ địa ngục đến nhìn ông! Xem kìa, em gái kia đang gặm c ắn bả vai ông, chị gái xinh đẹp kia đang tàn nhẫn lên án vì sao ông lại móc mắt chị ấy xuống kia!”

“Á!!!!!!” Giáo sư Chu thét chói tai. Trong miêu tả của Lâu Vũ Tranh dường như ông ta thật sự nhìn thấy một cô gái áo trắng cả người toàn máu đang ai oán nhìn ông ta. Xung quanh có rất rất nhiều người vươn tay với ông ta, ông ta muốn tránh né, lại không có chỗ để trốn, chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi.

Mà Lâu Vũ Tranh nhân cơ hội này thoát khỏi dây trói. Cô đứng lên, đi đến cạnh giáo sư Chu, sau đó giơ bàn tay đầy máu đến trước mặt ông ta: “Ông xem, máu ở đây chính là do bọn họ gặm c ắn thân thể ông lưu lại đấy. Ông có đau không?”

“Á!!!!!!!!” Giáo sư Chu đẩy Lâu Vũ Tranh xông ra ngoài. Đương nhiên trong cơn sợ hãi ông ta đã ném kim tiêm đầy thuốc kia xuống. Mà Lâu Vũ Tranh cũng không đuổi theo, mà lấy một cốc nước ở trong bồn lập tức hắt lên mặt Ba La. Ba La bị hắt nước giật mình một cái, đồng thời cũng làm cô ấy tỉnh lại từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ bởi thuốc mê.

Ba La tỉnh lại ôm chặt Lâu Vũ Tranh, lớn tiếng nói: “Sao cậu xúc động thế chứ? Nhỡ đâu ông ta không sợ thì người chết chính là cậu đó!”

Lâu Vũ Tranh chỉ mặc kệ để Ba La ôm, sau đó cười nói: “Khi còn nhỏ tớ đã nói sẽ bảo vệ cậu, cho nên bây giờ tớ cũng phải bảo vệ cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.