Mắt Quỷ

Chương 25



Buổi sáng, bên ngoài tất cả đều là sương mù.

Bất tri bất giác tuần học đầu tiên đã trôi qua.

Hôm nay là thứ Sáu, buổi sáng có lớp, chiều không có, nhưng buổi trưa có đội kiểm tra vệ sinh ký túc xá, cho nên ăn cơm trưa xong, bọn họ bắt đầu tổng vệ sinh quét dọn.

Hạ Thụy Bác nói mình thể lực tốt, tranh hết việc quét dọn, kê bàn, kê ghế, Cảnh Văn không thể làm gì khác hơn là cầm khăn lau qua một chút đầu giường, bàn, ghế và vân vân…… Triệu Huy tay chân dài, thân thủ linh hoạt, đang vặn lại cái đèn trần ở phía ngoài.

Đúng vậy, phòng bọn họ vẫn chỉ có ba người. Các phòng khác cũng trống trải, dù sao nơi này người cũng lưa thưa. Về vấn đề này, Triệu Huy tán dương không dứt miệng, hắn ta kể bạn hắn lên cấp ba phải đi thuê nhà trọ gần trường, quy định phòng chỉ có sáu người mà nhồi vào tận mười người, tối đến trời nóng muốn chết ngủ chẳng được.

Hạ Thụy Bác đang dùng lực cầm chổi quét gầm giường, thuận mồm nói: “Thế mới nói a, mùa hè, người lại đông nên mới nóng chảy mỡ. Chúng ta như thể cả vùng đất mới có ba người, cho nên buổi tối không cảm thấy nóng. Mùa này mà nhà tôi thì…ôi giời….ngày nào cũng phải bật điều hòa.”

Triệu Huy ngừng tay nhìn nhìn: “Đúng a, có thể bao quanh là một khoảng không rộng lớn, trong trường cây xanh lại nhiều, nên mới mát vậy.”

Hắn huýt sáo tiếp tục trèo lên lau song cửa sổ. Cảnh Văn đã lau xong giường, chăn gấp gọn ghẽ, gối xếp ngay ngắn, nhìn lại phòng chỗ nào cũng sạch sẽ, bàn lau tới bóng loáng, nhìn đặc biệt thuận mắt.

“Được rồi, đám chúng ta có khi đợt này chắc chắn được tuyên dương, sẽ được thưởng tiền đó a.” Triệu Huy nhảy xuống: “Nhanh tay lên thôi, đợi kiểm tra vệ sinh xong, các cậu sẽ về nhà à?”

Hạ Thụy Bác mau miệng: “Đương nhiên, hành lý tôi sắp xếp xong cả rồi.” Hắn nhìn Cảnh Văn: “Còn cậu?”

Cảnh Văn nói nhỏ: “Tôi cũng về.”

Triệu huy vung khăn lau: “Aizzz, tôi đã bảo mấy thằng bạn tới đây chơi, buổi tối có thể ở đây ngủ, chiếm giường các cậu tạm vậy.”

Hạ Thụy Bác phất tay: “Cứ tự nhiên, chỉ miễn cái đừng có in dấu chân, dấu giày lên giường là được.” Suy nghĩ một chút hỏi: “Có mấy người đến?”

“Hai đứa.”

Hạ Thụy Bác nói: “Giường Cảnh Văn đừng cho ai lên ngủ nha, cậu ấy ưa sạch sẽ, về mà thấy có dấu vết gì, lại mất công mang ga giường đi giặt.”

Triệu Huy cười một tiếng: “Ha ha, yên tâm, bạn tôi cũng đâu phải ngủ lang bạt kỳ hồ, làm gì bẩn tới mức ấy a.”

Trên cửa có người gõ hai cái: “Kiểm tra vệ sinh!”

Triệu Huy vội vàng chạy ra cửa, thấy trên nắm tay cửa có chút bụi liền dùng tay phẩy phẩy, sau đó mới kéo cửa: “Mời vào mời vào, hoan nghênh hoan nghênh.”

Đi kèm với ba học sinh trong đội kiểm tra vệ sinh còn có một thầy giáo, tuổi cũng không lớn, thỉnh thoảng có gặp ở trong trường. Ký túc xá nam sinh lớn như thế, nam sinh với cả thầy giáo cũng đếm trên lòng bàn tay, chẳng cần biết tên cũng thấy quen.

“Không tệ không tệ.” Một người trong đội kiểm tra hít hít mũi: “Ha, mới xịt phòng a?”

Triệu Huy cười hắc hắc.

Thầy giáo chủ yếu chỉ đứng một chỗ, ba học sinh kia ở đây sờ một chút, ở kia xoa một chút, nhìn vẻ mặt rất là hài lòng.

Thầy giáo hỏi: “Sao ở đây chỉ có ba bộ dụng cụ? Một người nữa đâu rồi?”

Triệu Huy sửng sốt một chút: “Thưa thầy, phòng này chỉ có ba người chúng em thôi.”

Thầy giáo nhíu mày: “Phải không? Nhưng trong danh sách có tên bốn người a.”

Thầy giáo mang bảng tên ra, Cảnh Văn cùng Hạ Thụy Bác chụm đầu vào nhìn.

Số 1. Trương Cảnh Văn.

Số 2. Hạ Thụy Bác

Số 3. Triệu Huy.

Phía dưới còn một cái tên:

Số 4. Giản Đường Minh.

“Thưa thầy, từ hôm báo danh tới hôm nay phòng em chỉ có ba người, người thứ tư chưa thấy đến đây bao giờ.” Triệu Huy nói: “Có phải cậu ấy được phân sang phòng khác không ạ?”

Lông mày thầy giáo càng nhíu chặt hơn: “Loạn thật, sao lại không theo sự phân bổ của trường. Chúng ta đi sang phòng khác kiểm tra xem, rốt cục cậu ta đã đi đâu.”

Ở khung ô vuông bên cạnh chữ “Phòng 114”, thầy giáo cho 4 điểm, sau đó cả đội đến phòng tiếp theo.

“A! Thiệt là!” Triệu Huy đóng cửa, chỉ kém không nhảy chồm chồm: “Rõ ràng chúng ta quét dọn sạch như thế! Lẽ ra phải được đủ 5 điểm chứ! Thật xui xẻo, chỉ bởi vì một người không đến ở mà chúng ta chỉ được 4 điểm?”

“Coi kìa Coi kìa! ” Hạ Thụy Bác vỗ vỗ hắn: “Không sao, để lần sau. Không đủ điểm tuyên dương, chúng ta chẳng có tiền thưởng, quên đi ông ạ!”

Triệu Huy vẫn hậm hực: “Không được, Tôi phải tìm cậu ta! Tên khốn không đến thì thôi còn hại lây sang chúng ta, để tôi xem cậu ta ngang dọc ra sao!!”

Cảnh Văn đang tính khuyên, Triệu Huy đã đẩy cửa đi ra ngoài.

“A, ghê gớm thật.” Hạ Thụy Bác nói: “Kiểm tra cũng xong rồi, chúng ta đi thôi?”

Cảnh Văn nhếch miệng: “Chờ cậu ta quay lại đã, cậu ta đi mà không mang theo chìa khóa.”

Hạ Thụy Bác nói: “Haizzzz.”

Sau mười phút, Triệu Huy trở về, mặt mũi hoang mang: “Thật là......”

“Tìm thấy rồi à?” Hạ Thụy Bác đã nhanh chóng đeo ba lô: “Cậu ta ở đâu?”

Triệu Huy buồn bực nói: “Phòng nào cũng không có. Cậu ta căn bản không có tới học, ai cũng không nhận ra.”

Hạ Thụy Bác à một tiếng: “Không trách được ── tìm cả khu nhà rồi chứ?”

“Tìm cả rồi a.”

“Trên lầu thì sao?”

“Hạ Đại Ngu, lầu trên ở là lớp mười một và lớp mười hai.”

“Nói không chừng.” Hạ Thụy Bác đem ba lô của mình đeo trên lưng, lại đem ba lô của Cảnh Văn nâng lên: “Có thể là học sinh mới lớp 12, nên bị chuyển tên nhầm vào danh sách.”

Triệu Huy gật đầu: “Ừ, có lý......”

“Bọn tôi đi đây a, bạn cậu lúc nào đến?”

“Xế chiều đến.”

“Vậy ở lại chơi vui nha.” Hạ Thụy Bác chỉ chỉ tủ mình: “Bên trong có hai túi đậu phộng, còn có khoai tây chiên và mấy đồ ăn vặt, các cậu cứ lôi ra ăn hết đi.”

Từ ký túc xá đi ra đến cổng trường cũng là cả một đoạn đường dài, Cảnh Văn vài lần muốn tự mình đeo ba lô nhưng Hạ Thụy Bác nhất quyết không buông tay: “Được rồi được rồi, nhẹ lắm luôn, tôi khỏe như vậy, chẳng thấy xi-nhê gì nhé!.”

Cảnh Văn lặng yên tiêu sái đi bên cạnh hắn.

“Cậu về thẳng nhà luôn à?”

“Ừ.”

Hạ Thụy Bác nhiệt tình, chỉ thiếu chút không áp sát cả người: “Cảnh Văn, đến nhà tôi đi, cho biết nhà nhau, dù sao còn sớm, cậu về sớm thế làm gì?”

“Hả?” Cảnh Văn có chút giật mình.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên...... Có người mời cậu đến nhà chơi.

“Đi đi đi đi!!!! Mẹ tôi nấu ăn ngon lắm, chị tôi cũng rất tốt bụng, chẳng qua cha tôi không ở nhà, ông ấy đi công tác rồi, nửa năm mới về một lần. Đến nhà tôi đi? Tôi từng kể về cậu cho chị nghe, chị ấy rất muốn gặp cậu.”

“Không tốt lắm đâu......” Cảnh Văn nhỏ giọng nói: “Như vậy phiền nhà cậu......”

“Sẽ không sẽ không, không phiền chút nào.” Hạ Thụy Bác ôm lấy vai Cảnh Văn: “Quyết định vậy đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.