Người bên cạnh tỉnh dậy, ngay lập tức hỏi: “Thế nào?”
Cảnh Văn lắc đầu: “Không sao, chỉ mơ thôi.”
Hạ Thụy Bác đưa tay qua, ở trong bóng tối mò được tay của cậu. Bàn tay cậu lành lạnh, không có một điểm ấm áp.
Hạ Thụy Bác tung mình ngồi dậy, mở đèn đầu giường, vươn tay ôm cậu vào lòng. Bởi vì thể chất của Cảnh Văn, nên dù mùa hè, bọn họ cũng không mở điều hòa, đồng hồ báo nhiệt độ cho thấy trong phòng lên tới hơn 30 độ, nhưng Cảnh Văn cả người lạnh như đang mùa đông.
Hạ Thụy Bác: “Lạnh như thế sao không nói cho mình? Để còn lấy thêm chăn bông.”
Cảnh Văn phân trần: “Thì mình cũng vừa tỉnh thôi mà.”
Hạ Thụy Bác định xuống giường lấy chăn, Cảnh Văn kéo hắn: “Không cần, có lạnh lắm đâu.”
Hạ Thụy Bác không tin, Cảnh Văn nhắc thêm một lần, nói thật sự không cần.
Hạ Thụy Bác mím môi, đem cậu chặt chẽ ôm lấy.
Hai người cứ thế ôm nhau tựa vào đầu giường, qua một hồi, Hạ Thụy Bác hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
“Ừm.”
Trong phòng rất tĩnh, Cảnh Văn nhắm mắt lại tựa vào bộ ngực của Hạ Thụy Bác, nghe hắn hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Cảnh Văn khóe miệng khẽ cong: “Đang nhớ tới câu mà cậu nói.”
“Cái gì?” Hạ Thụy Bác hoang mang: “Câu nào?”
Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt trong trẻo có một tầng dịu dàng.
“Lúc suýt chút nữa mình bị ngã xuống lầu, cậu đã nói câu đó.”
“A, cái đó......”
Khi đó Cảnh Văn bảo hắn buông tay ra, cậu chết cũng được, còn hắn phải sống.
Hạ Thụy Bác đã trả lời: [ Mỗi người đều có quyền được lựa chọn, và họ sẽ phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình. Tôi muốn ở bên cậu, tôi chọn việc sẽ ở bên cậu bảo vệ cậu cả đời, bởi vậy tôi sẽ không buông tay. ]
Hạ Thụy Bác sờ sờ mũi: “Hmm, có phải mỗi lần nhớ lại đều thấy rất cảm động không? Ai mà ngờ mình có thể nói một câu tuyệt hảo đến vậy, lúc đó cậu đã khóc nha.”
Cảnh Văn mỉm cười không nói gì, chỉ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Thụy Bác.
Nhiệt độ thân thể không hề thấp, nhưng sau khi hai đôi môi chạm vào nhau, Hạ Thụy Bác có cảm giác như một dòng điện được truyền vào, khiến toàn thân như đông cứng.
Hạ Thụy Bác hơi bất ngờ, sau đó ngay lập tức lấy tay khẽ nâng gáy cậu lên, mạnh mẽ hôn đáp trả.
Cảnh Văn tính tình hướng nội, đối với việc hai người thân mật, gần như hiếm khi nắm quyền chủ động.
Môi Cảnh Văn vừa mềm vừa mát, trước khi đi ngủ còn dùng nước súc miệng hương hoa quả, bây giờ vẫn còn có dư vị, phảng phất như chiếc bánh pút-đinh ngọt ngào vừa lấy ra từ tủ lạnh, khiến Hạ Thụy Bác cắn m*t không muốn buông ra.
Đèn đầu giường tỏa ánh màu vàng, vốn mùa hè nóng nực Cảnh Văn muốn mua đèn màu xanh nhạt, nhưng Hạ Thụy Bác kiên trì muốn mua màu vàng cho có cảm giác ấm áp.
Hà Thụy Bác kỳ thực không quá chú ý vấn đề màu sắc, tuy nhiên màu xanh quá lạnh, Cảnh Văn trong đêm nếu như tỉnh lại, hắn muốn có màu sắc ấm áp trong phòng để cậu trấn tĩnh hơn.
Thân thể Cảnh Văn dần ấm lên, Hạ Thụy Bác nhẹ nhàng đặt người cậu nằm xuống, một tay trườn xuống phía dưới vuốt ve, Cảnh Văn hô hấp có chút gấp, hạ giọng cười nhẹ: “Cơm tối vẫn chưa ăn no à?”
Thanh âm Hạ Thụy Bác khàn khàn ẩn lẫn lửa nóng: “Mình vĩnh viễn không thể nào ăn đủ cậu.”
Cảnh Văn cảm thấy mặt của mình thậm chí tỏa nhiệt nóng rực rồi, cậu mong Hạ Thụy Bác không chú ý tới điểm này.
Hạ Thụy Bác khẽ tách chân cậu ra, chen người vào giữa, động tác nhanh chóng vừa cởi bỏ đồ ngủ, vừa nói: “Xem ra lúc này mới là lúc để làm ấm người cậu đây, so với chăn bông hữu hiệu hơn nhiều.” Cảnh Văn chẳng cần soi gương cũng biết mặt mình biến thành trái cà chua rồi, Hạ Thụy Bác bế cậu lên ngồi vào lòng, cậu xấu hổ đem đầu tựa vào vai Hạ Thụy Bác,
Khi toàn bộ phúc tính mạnh mẽ kia tiến vào trong, ngược lại cảm giác đau sẽ không còn quá rõ ràng nữa.
Hạ Thụy Bác hiển nhiên cũng biết, đôi môi mãnh liệt quấn lấy môi cậu, hai chiếc lưỡi như đang khiêu vũ, tay Hạ Thụy Bác cầm lấy hông của Cảnh Văn, sau đó dùng sức đỉnh sâu vào.
Cảnh Văn ưỡn người lên, chân lại càng theo phản xạ kẹp chặt lấy Hạ Thụy Bác. Tính nhẫn nại của Hạ Thụy Bác vốn không tốt, nhưng từ lúc hai người quen nhau cho tới nay, hắn đã điềm đạm hơn rất nhiều, nhất là chuyện thân mật. Hắn lúc đó từng bước, từng bước tiến tới, hao tổn bao nhiêu tâm lực. Lắm lúc mộng xuân tỉnh dậy, cũng kỳ lạ sao mình có thể kiên nhẫn đến thế.
Từng bước, từng bước....cũng đã đến được ngày hôm nay…..
Hắn bây giờ nhớ lại, thấy con đường chinh phục trái tim của Cảnh Văn tuy gian nan, nhưng tuyệt đối đáng giá.
Hạ Thụy Bác nhẹ nhàng di chuyển, lông mày Cảnh Văn nhíu lại, một vài sợi tóc vương trên má, nhìn dáng vẻ mỏng manh yếu ớt của cậu.
Hắn không khỏi thương cảm.
Nếu như làm chuyện này khiến cho cậu đau đớn tới vậy, hắn tình nguyện nhẫn nhịn, chỉ cần được nằm ôm cậu thôi cũng được.
Hắn chỉ muốn cậu được hạnh phúc.
Cảnh Văn chặt chẽ ôm lấy bờ vai của Hạ Thụy Bác, mỗi lần d*c v*ng tiến vào trong, cậu lại thở hắt ra.
Rõ ràng...... Rõ ràng hít không khí vào nhiều như thế, mà sao vẫn không thấy đủ.
Ánh sáng đèn vàng tỏa ra, hai thân thể quấn chặt lấy nhau nhưng ý thức lại bay tận phương trời nào.
Cảnh Văn luôn có loại ảo giác hồn phách muốn rời khỏi thân thể. Nhưng đó chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Hạ Thụy Bác ôm chặt cậu, hắn sẽ không rời xa cậu, không bao giờ.
Cảnh Văn ấm áp trở lại, nhưng trên người không xuất ra mồ hôi, còn trên người Hạ Thụy Bác thì ướt nhẹp, dính toàn bộ lên thân thể cậu.
Nếu như cậu không gặp được Hạ Thụy Bác, bây giờ cậu sẽ ra sao?
Có thể đã chết?
Nhưng bây giờ bọn họ đã ở cùng nhau, thân mật như vậy.
Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh mắt của cậu tựa hồ xuyên qua trần nhà, xuyên qua từng tầng, từng tầng không gian, một khắc khi d*c v*ng phóng thích, cậu như nhìn thấy từng đợt pháo hoa đang bay lên, lấp lánh rơi trên thân thể.
Cậu đã từng mất đi nhiều thứ.
Thế nhưng………..
Những thứ cậu nhận được so với những thứ mất đi, đáng quý hơn rất nhiều.
Hạ Thụy Bác đang nằm vuốt ve cậu, những cái vuốt ve, những cái ôm cứ chặt chẽ bao bọc cậu.
Như vậy thôi cũng là quá đủ.
Cuộc sống cô đơn của cậu đã qua rồi.
Cậu biết Hạ Thụy Bác sẽ mãi ở bên cạnh cậu, bọn họ sẽ không chia ly.