Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 201



Chương 201





Lương Tiểu Ý đeo kính đen, một tay thản nhiên khoác tay vào cánh tay Thẩm Quân Hoa, sau đó nói: “Tớ sợ bị người đi đường nhìn thấy mặt”





“Trên mặt cậu làm gì có vết hôn đâu” Che cái rắm.





“Nhưng cậu nói tớ ăn mặc thế này giống đứa thần kinh, lỡ như người đi đường nghĩ tớ bị thần kinh, thì họ cũng không biết mặt mũi tớ thế nào”





Nói xong cô còn đắc ý gật gật đầu: “Đại Bàn, tớ phát hiện sau khi tớ ở bên cạnh Lương Mặc, tớ đã trở nên thông minh hơn đấy”





Thông minh con mẹ cậu?





“… Thế có phải tớ cũng nên đeo kính râm ra ngoài đường?”





Đi với đứa thần kinh, tỉ lệ người ta quay lại nhìn cô ấy sẽ rất cao nhỉ? Hay là cô ấy cũng đeo kính râm che mặt đi?





“Đại Bàn, nếu cậu dám đeo kính râm, thì trên đường gặp ai tớ cũng sẽ gọi cậu là “mẹ”“





Thẩm Quân Hoa không dám tin, bạn nhỏ Lương Tiểu Ý lương thiện đến mức yếu đuối, hôm nay, vừa nấy, lại vừa uy hiếp mình?





“Tại sao tớ không được đeo kính râm?” Dù sao cũng phải cho cô ấy một lí do chứ.





“Trời tối như thế này, hai chúng ta đều đeo kính râm, tớ sợ sẽ lạc đường mất”





“Con mẹ nó!” Thẩm Quân Hoa lại lần nữa phát điên, cô ấy điên cuồng giơ ngón tay giữa về phía Lương Tiểu Ý, đến vẻ mặt cô ấy nhìn Lương Tiểu Ý cũng vô cùng dữ tợn. Thẩm Quân Hoa hét lớn: “Coi như cậu ác!”





“Giống nhau cả thôi” Lương Tiểu Ý cách một lớp kính râm, cũng vô cùng hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Quân Hoa: “Ai bảo cậu hôm nay khiến tớ mất mặt như thế chứ? Có oán báo oán, không phải không báo, quân tử trả thù mười năm chưa muộn” Nói xong, cô hất cánh tay Thẩm Quân Hoa ra, đi ra ngoài.





Thẩm Quân Hoa không dám tin nhìn cô gái lương thiện ngày xưa bây giờ lại dám giở trò hung ác với mình, cô đang bị cô gái lương thiện này báo thù à?





Thẩm Quân Hoa thu lại ánh mắt ngây ngốc, chạy đuổi theo Lương Tiểu Ý, giữ lấy Lương Tiểu Ý vừa vấp vào đá suýt nữa ngã sóng soài xuống đất: “Cậu cẩn thận, mắt cứ nhìn đi đâu thết”





Lương Tiểu Ý võ võ ngực, sau đó chỉ một ngón tay về phía kính râm: “Cậu mù à, tớ đeo kính râm làm sao nhìn thấy cục đá chứ?”





Con mẹ nó?





Thẩm Quân Hoa cảm giác cô sắp tức đến mức nôn ra máu rồi.





Rõ ràng là tự bạn nhỏ Lương Tiểu Ý nửa đêm khuya khoắt còn đeo kính râm đi đi lại lại, suýt nữa ngã vỡ đầu, mà bây giờ lại đi trách cô?





“Lương Tiểu Ý, cậu…” lương tâm của cậu ở đâu?





“Ha ha, không biết hôm nay là ai khiến tớ mất mặt như vậy nhỉ?”





“Được được được!” Tớ nhịn! Ngón tay trỏ lạnh lẽo của Thẩm Quân Hoa xoa xoa thái dương đang phình to của mình: “Ai bảo hôm nay tớ làm người nào đó mất mặt chứ, nhưng cũng không thể trách tớ được, muốn trách không phải nên trách Tổng giám đốc đại nhân nhà cậu à? Ai biết được vợ chồng nhà cậu còn có sở thích này chứ? Ai ngờ được Tổng giám đốc đại nhân ở ngoài mặt lạnh như núi băng lại…”





Thẩm Quân Dao còn chưa nói xong thì Lương Tiểu Ý đã xông đến chặn miệng cô ấy lại, vành tai Lương Tiểu Ý đỏ bừng, nếu không phải mặt cô được mũ và khẩu trang che kín, nếu không phải đêm tối không nhìn rõ, thì có lẽ chỉ cần nhìn thấy gương mặt đỏ bừng lúc này của cô, Thẩm Quân Hoa sẽ cười cô là mông khỉ đít đỏ mất.





Lương Tiểu Ý vội vàng bịt miệng Thẩm Quân Hoa lại, tức giận hét lớn: “Không được nói!”





Thẩm Quân Hoa “hự” một tiếng, trợn mắt bảo Lương Tiểu Ý bỏ tay ra, rồi nhét cô vào ghế phụ lái: “Được rồi được rồi, tha cho cậu, tớ không nói nữa được chưa. Bà cô của tớ ơi, câu đừng gây chuyện nữa, nhanh đi thôi, cậu không nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi à?”





Nói xong, cô đóng cửa bên ghế phụ, vòng qua đầu xe, mở cánh cửa bên kia, ngồi vào ghế lái.





Thẩm Quân Hoa lái xe về phía quảng trường trung tâm thành phố. Giờ này chỉ còn mỗi vòng quay mặt trời ở quảng trường trung tâm thành phố còn hoạt động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.