Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 213



Chương 213





Xe đa dụng đi thẳng về hướng bệnh viện nhân dân số 1 thành phố N. Không lâu sau liền dừng lại ở khu vực phòng bệnh của bệnh viện. Tô Lương Mặc cùng Lương Tiểu Ý xuống xe, sau khi đóng cửa xe lại, xe đa dụng tự động đi về phía bãi đỗ xe.





Đại Bàn nói bố Lương nhập viện, tình hình vô cùng nguy cấp, bắt buộc phải tranh thủ thời gian tìm được thận thích hợp, làm phẫu thuật.





“Đại Bàn nói bố em ở tâng 7, phòng 7309”





Hai người bước vào thang máy, người đàn ông như Tô Lương Mặc vô cùng thu hút ánh nhìn, đi đến đâu cũng gây ồn ào đến đó. Kể cả khi họ không biết thân phận của anh, anh vẫn vô cùng hấp dẫn ánh nhìn của quần chúng.





Thang máy chật hẹp, Lương Tiểu Ý có thể cảm nhận được rất nhiều người xung quanh đang nhìn trộm hắn. Có một cô gái vô cùng nóng bỏng, Lương Tiểu Ý nhìn về phía cô gái ấy, cô gái trang điểm xinh đẹp kiều diễm kia không hề có ý định thu ánh mắt lại, thậm chí cô ta còn dùng ánh mắt soi xét, đánh giá Lương Tiểu Ý từ trên xuống dưới, sau đó liền bày ra vẻ mặt khinh thường.





Thang máy vốn đã chật, cô gái kia cố tình đứng sát bên cạnh Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý.





Chiều cao của Lương Tiểu Ý không đến 1m60, còn cô gái thân hình kia cao gầy, khoảng hơn 20 tuổi, lại biết trang điểm, chưa kể đến đôi giày cao gót 10cm dưới chân. Cô ta đứng bên cạnh Lương Tiểu Ý, nhất thời biến Lương Tiếu Ý trở thành một thứ không có giá trị?





Thang máy dừng ở tầng 5, cô gái kia càng khoa trương hơn “Ai yo” một tiếng, cơ thể cao gầy xinh đẹp định dựa hẳn vào người Tô Lương Mặc.





Lương Tiểu Ý nhanh mắt nhanh tay, một tay giữ cô gái kia lại: “Cô gái, cô không sao chứ?”





“Ai ya! Chị làm cái gì thế? Đừng có động vào tôi, chưa được người ta cho phép, sao chị lại tùy tiện đụng vào người ta thế chứ, chị có được giáo dục không vậy?” Cô gái kia bày ra vẻ mặt ghét bỏ, trợn trừng mắt.





Lương Tiểu Ý lạnh mặt, cô giữ chặt Tô Lương Mặc, vẻ mặt anh đang vô cùng lạnh lùng, cô lắc lắc đầu với anh. Bệnh tình của bố quan trọng hơn, không cần phải tính toán với một cô gái nhỏ làm gì. Ở độ tuổi này, có lẽ vừa mới học đại học, còn chưa hiểu chuyện.





Cô có lòng tốt, nhưng không ngờ lúc thang máy dừng ở †ầng 6, cô gái kia lại giở trò cũ, “Ai yo” một tiếng sau đó lại định dựa vào người Tô Lương Mặc.





Lần này Lương Tiểu Ý kéo Tô Lương Mặc, kéo anh đứng sát về phía cô, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô gái kia không kịp phản ứng, cơ thể dựa vào khoảng không phía sau, không phải ai cũng có thể điều khiển đôi giày cao gót 10cm theo ý của mình được, “bịch” một tiếng, cô gái kia ngã đập mông xuống đất.





Thang máy chật chội, mọi người trong thang máy đều đồng lòng tránh về một bên, thà răng chen chúc nhau ở một góc chật hẹp chứ không ai chịu ra đỡ cô gái kia dậy.





Mắt cô ta trợn tròn, nhìn một vòng những người trong thang máy, không một ai đáp lại ánh nhìn của cô, ánh mắt của cô ta dừng lại trên mặt Lương Tiểu Ý, đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ và oán hận. Cuối cùng ánh mắt của cô ta dừng lại trên mặt Tô Lương Mặc, ánh mắt vô cùng đáng thương.





Tô Lương Mặc hơi cúi xuống liếc nhìn qua cô ta, mắt cô ta bỗng nhiên đỏ bừng, vô cùng tủi thân. Trước mặt Tô Lương Mặc, ánh mắt tủi thân tố cáo của cô ta hướng về phía Lương Tiểu Ý.





Lương Tiểu Ý cảm thấy vô cùng bực bội?





Sao cô lại gặp phải nhiều chuyện máu chó thế chứ? Ở trước mặt vợ đi quyến rũ chồng? Cô gái nhỏ này quả thực không đơn giản?





“Anh trai ơi, anh có thể đỡ em dậy khô không đứng vững, hình như bị treo chân cùng đáng thương nhìn Tô Lương Mặc.





Khuôn mặt bánh bao sa sầm lại, trước mắt mọi người, Lương Tiểu Ý chủ động đan tay vào tay Tô Lương Mặc, nhìn xuống cô gái đang ngồi bệt trên nền đất: “Này cô; Xưng hô đã thay đổi rồi: “Cô đang đứng trong thang máy, chứ không phải ngồi trong xe ô tô. Thang máy đi hay dừng đều không khiến? Lúc nãy em “Cô gái kia vô người ta ngã được đâu. Nhìn tần suất cô nghiêng ngả lúc nãy giống như là đi xe bus ý”





“Hì hì” Không biết là ai cười trước, trong thang máy đột nhiên ồ lên tiếng cười. Có người giơ ngón tay cái về phía Lương Tiểu Ý: Làm đúng lắm, gặp phải loại con gái trơ trến thế này thì không cần nể mặt?





“Ngoài ra thì, chồng tôi không có em gái! Vì thế đừng nhận bừa người thân gọi “anh trai”!”





Khóe môi lạnh lùng của Tô Lương Mặc nhếch lên thành nụ cười, ý cười chạy thẳng vào đáy mắt thâm sâu. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh càng nắm chặt tay cô hơn… Cô vợ “Xin cô nhường đường một chút, chúng tôi phải ra ngoài rồi” Lương Tiểu Ý nói thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.