Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 249



Chương 249


Men theo cầu thang đi lên tầng, chỗ đoạn ngoặt ở tâng hai, cô đang bước chân lên bậc cầu thang lên tầng ba, bỗng nhiên khựng lại giữa không trung, “Hơ…” Đôi môi đỏ hồng phát ra tiếng cười mỉa mai, cô ngước đầu nhìn cầu thang đi lên tầng ba, sau đó quay người lạnh lùng nhìn căn phòng dành cho khách ở phía đông của tầng hai.


Cô bỗng nhiên quay người bước về phía căn phòng dành cho khách đó.


Lúc cô mới đến, đây là phòng của cô. Bây giờ, vẫn là phòng của cô.


Căn phòng ngủ trên tầng, cô đã từng ở, thì cũng làm sao chứ?


Khách… mãi mãi chỉ là khách. Phòng của chủ nhà, trước giờ đều không phải là của cô.


Quay về căn phòng nơi cất giấu bí mật của cô, Lương Tiểu Ý thành thạo lấy một chiếc hộp gỗ từ trong vali ra, mở ra, một quyển sổ nhật kí, một hộp trang sức.


Ngón tay theo thói quen sờ lên hộp trang sức, thói quen này duy trì được hai mươi năm rồi, mỗi lân mở hộp gỗ ra, ngón tay như thể tự có ý thức, sợ lên hộp trang sức. Bên trong có gì, không cần mở ra cô cũng có thể biết.


Lần này cô bỏ qua chiếc hộp trang sức, ánh mắt rơi xuống quyến sổ nhật kí bên cạnh.


Cô muốn, cô cần giải tỏa tâm trạng.


Sổ nhật kí, không những để cô ghi chép mọi chuyện, mà cũng là nơi để cô giải tỏa tâm trạng.


Nhấc bút lên, viết một đoạn.


Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lúc ở bệnh viện, lúc ở trước mặt Thẩm Quân Hoa, lúc ở trước mặt Lục Trầm, cô kìm nén để nước mắt không rơi, nhưng lúc này cô không thể nào kìm nén được nữa.


Không biết qua bao lâu, cô cho tất cả vào hộp gỗ rồi lại cất vào trong vali.


Có em bé rồi, cô không nên thức khuya nữa.


Đêm muộn Một bóng đen xuất hiện trước cửa sổ phòng cô, trong màn đêm tối tăm, một ánh mắt sâu thẳm rơi lên khuôn mặt bánh bao của người phụ nữ đang nằm trên giường.


Người đàn ông hơi nhếch mày, người phụ nữ này không biết tin tức mà nhà họ Ôn tung ra sao? Sao cô có thể ngủ ngon như vậy?


Đáy mắt dài hẹp của người đàn ông hơi giật giật, tâm nhìn rơi lên khuôn mặt người phụ nữ đang nằm ngủ. Hình như cô ngủ không ngon chút nào, đi ngủ mà vẫn còn nhíu mày… là bởi vì anh đã làm tổn thương cô sao?


Từ đáy lòng anh bỗng trào dâng sự đau lòng đến kì lạ.


Bàn tay người đàn ông bất giác sờ lên tim, ngay giây sau!


“Hứa Thần Nhất chết tiệt! Cậu ta không nói cho mình biết hóa giải thôi miên xong sẽ có di chứng trong một thời gian!”


Khuôn mặt tuấn tú của Tô Lương Mặc bỗng nhăn nhó… Thuật thôi miên này đến bao giờ mới hoàn toàn được hóa giải?


Không! Anh là Tô Lương Mặc!


Tại sao lại để một cái di chứng của thôi miên đánh bại chứ, sao lại chịu sự chi phối của nó chứ??… Đôi mắt người đàn ông dần lạnh băng, cuối cùng ánh mắt máu lạnh đó rơi lên khuôn mặt người phụ nữ.


“Savvy…” cứu em…


Trong giấc mơ, Lương Tiểu Ý bị rơi vào vũng bùn, giang hay tay ra, hét lên một tiếng.


Tiếng hét này đích thực là một đòn trí mạng, dây thần kinh của Tô Lương Mặc “rắc rắc” một tiếng vỡ vụn, đủ để thể hiện sự phẫn nộ trong lòng người đàn ông!


Savvy sao?


Lương Tiểu Ý! Đến nằm mơ cũng gọi tên người đàn ông này! Rốt cuộc em và tên Savvy Wayne Klutz có quan hệ gì?


Trong lòng Tô Lương Mặc tràn đầy sự phẫn nộ!


Không thèm suy nghĩ, anh giơ tay ra, bỗng nhiên “Xoạt” một tiếng giật cái chăn đang đắp trên người Lương Tiểu Ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.